Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Hãy kể một câu chuyện mà em đã đọc hay được nghe có nhân vật là những đồ chơi của trẻ em hoặc những con vật gần gũi với trẻ em.

Thứ tư - 19/08/2020 08:31
Mùa thu qua đi, mùa đông đã đến. Ông mặt trời không còn chiếu sáng để Châu Chấu vui đùa và ca hát nữa. Lúc này Châu Chấu mới nghĩ đến việc đi kiếm thức ăn thì chẳng còn gì. Cậu ta vừa đói, vừa rét.
Bài làm 1:
Trong những câu chuyện em đọc được về những nhân vật là các con vật gần gũi với trẻ em, em thích nhất là truyện “Cuộc chạy đua trong rừng”.
Ngày mai muôn thú trong rừng mở hội thi chọn con vật chạy nhanh nhất.
Ngựa Con thích thú lắm. Chú tin chắc sẽ giành vòng nguyệt quế. Chú mơ màng nghĩ đến lúc đứng trước mọi người, tay nâng chiếc cúp vô địch trong sự hân hoan, tán thưởng ...Chú sửa soạn bộ dáng không biết chán và mải mê soi bóng mình dưới dòng suối trong veo. Hình ảnh chú hiện lên với bộ đồ nâu tuyệt đẹp, với cái bờm dài mượt mà được chải chuốt ra dáng một nhà vô địch..
Ngựa Cha thấy thế, bảo :
- Con trai à, con phải đến bác thợ rèn để xem lại bộ móng. Nó cần thiết cho cuộc đua hơn là bộ đồ đẹp.
Ngựa Con mắt không rời bóng mình dưới nước, ngúng nguẩy đáp :
- Cha yên tâm đi. Móng của con chắc chắn lắm. Con nhất định sẽ chiến thắng !
Cuộc thi đã đến. Sáng sớm, bãi cỏ đông nghẹt. Chị em nhà hươu sốt ruột gặm cỏ. Thỏ Trắng, Thỏ Xám thận trọng ngắm nghía các đối thủ. Bác Quạ bay đi bay lại giữ trật tự. Ngựa Con ung dung bước vào vạch xuất phát.
Tiếng hô “Bắt đầu !” vang lên. Các vận động viên rùng rùng chuyển động. Vòng thứ nhất...Vòng thứ hai.. Ngựa Con dẫn đầu bằng những bước sải dài khỏe khoắn. Bỗng chú có cảm giác vướng vướng ở chân và giật mình thảng thốt : một cái móng lung lay rồi rời hẳn ra. Cai nhọn đâm vào chân làm Ngựa Con đau điếng. Chú tập tễnh và cuối cùng dừng lại hẳn. Nhìn bạn bè lần lượt qua mặt, Ngựa Con đỏ hoe mắt, ân hận vì không làm theo lời cha dặn.
Ngựa Con rút ra được bài học quý giá : đừng bao giờ chủ quan, cho dù đó là việc nhỏ nhất. 

Bài làm 2:
Từ lúc được bố tặng một chiếc xe cảnh sát chạy bằng pin nhân dịp sinh nhật, Nam không lúc nào rời chiếc xe đó. Cậu mãi chơi, nhiều lúc quên cả bài vở. Cứ đi học về, chưa kịp thay quần áo là Nam quăng cặp trên bàn rồi lao vào chơi với chiếc xe cảnh sát ấy. Nhưng chỉ hơn một tuần, Nam thấy chán. Khi hết pin, xe không chạy được nữa, Nam liền vứt xe nằm ngửa, bốn bánh xe chổng lên trời vào góc tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám. Không đứng dậy được, xe bật khóc. Anh rô-bốt đang ngủ bên cạnh, bỗng thức giấc liền hỏi :
- Vì sao bạn khóc ?
- Cậu chủ chơi chán, rồi vứt tôi nằm ngửa ra đây. Tôi đau quá !
- Cậu ấy là người ham chơi và chóng chán, tệ thật ! Cậu ta bắt bọn mình làm trò vui nhưng chẳng bao giờ chú ý tới mình. Tôi chẳng khác gì bạn đâu.
Nhờ rô-bốt giúp đứng dậy, xe cảnh sát liền nói :
- Tôi không muốn sống với cậu ấy nữa ! Tôi sẽ đi ! Tạm biệt bạn.
Nói xong, xe cảnh sát rồ ga vọt qua cửa chính rồi chạy ra sân. Ra khỏi cổng, xe chạy một đoạn thì hết pin đành đứng lại cạnh một gốc cây cổ thụ. Vừa lúc đó, một cậu bé đi ngang qua, nom thấy chiếc xe cảnh sát bằng đồ chơi liền reo lên :
- Ôi một chiếc xe cảnh sát, ai vứt thế này, phí quá !
Cậu bé hỏi mấy nhà xung quanh nhưng không ai nhận. Cậu bé mang chiếc xe cảnh sát bằng đồ chơi về nhà, lau chùi sạch sẽ và phát hiện :
- Xe không hư gì, chỉ hết pin thôi !
Thế rồi, cậu xin tiền bố, chạy ra phố mua hai cục pin. Tra pin vào, bật công tắc, xe liền chạy và hú còi như những xe cảnh sát thực sự đang làm nhiệm vụ. Ánh sáng nhấp nháy xoay tròn được tỏa ra từ chiếc đèn báo động mới đẹp làm sao ! Cậu bé vô cùng sung sướng, vì đây là món đồ chơi mà mình yêu thích. Giờ đây, ước mơ đã thành hiện thực. Đêm đó, cậu đem theo xe lén giường ngủ cùng mình. Trong giấc ngủ lúc mơ màng, cậu nghe tiếng thủ thỉ bên tai lời của chiếc xe bằng đồ chơi:
- Bạn ơi mình muốn ở với bạn suốt đời !

Bài làm 3:
Em vừa đọc được câu chuyện “Kiến và Châu Chấu”. Truyện như sau:
Một ngày thu mát mẻ. Châu chấu đứng vắt vẻo trên một chiếc lá thối sáo nghêu ngao. Bỗng nhiên cậu nhìn xuống đất thấy cô Kiến đang vác một túi gì to đi ngang qua.
Châu Chấu thốt lên :
- Kiến ơi ! Sao Kiến phải làm vất vả thế. Hôm nay đẹp trời, bạn hãy rong chơi cho thoải mái, hãy vui với ánh nắng mặt trời giống như tôi đây này !
Kiến nhẹ nhàng đáp lại :
- Ôi ! Tôi làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi. Tôi phải tranh thủ đi kiếm thức ăn để dự trữ cho mùa đông sắp tới. Thôi chào tạm biệt bạn nhé !
Suốt mùa hè sang mùa thu, Châu Chấu chỉ nhởn nhơ rong chơi. Buổi sáng, Châu Chấu đi hóng mát và đùa với nắng vàng, buổi chiều thì ca hát ngâm nga. Trong khi đó thì đàn kiến vẫn chăm chi, bận rộn đi kiếm mồi về tổ.
Mùa thu qua đi, mùa đông đã đến. Ông mặt trời không còn chiếu sáng để Châu Chấu vui đùa và ca hát nữa. Lúc này Châu Chấu mới nghĩ đến việc đi kiếm thức ăn thì chẳng còn gì. Cậu ta vừa đói, vừa rét.
Một hôm, trên đường kiếm ăn, Châu Chấu ghé qua nhà Kiến thấy cả nhà Kiến ung dung, no đủ. Châu Chấu buồn rầu nói :
- Làm ơn giúp tôi ! Tôi đói và lạnh quá !
Đàn Kiến cùng nhao nhao nói :
- Anh có biết không ? Trong suốt mùa thu, chúng tôi phải vất vả làm mới có được thức ăn cho ngày hôm nay đấy.
Châu Chấu nghe xong thấy ân hận và nói :
- Từ mùa thu sang năm, tôi sẽ làm theo các bạn.
Rồi đàn Kiến chia sẻ thức ăn cho Châu Chấu. Thế là Châu Chấu không bị đói và rét nữa.
Qua câu chuyện trên, em rút ra bài học : cần mẫn, siêng năng thi no ấm còn lười biếng, lười lao động thì đói khổ.

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây