Năm nay, anh trai em 14 tuổi. Anh học trường gần nhà. Anh có khuôn mặt hơi vuông, bà nội em bảo đó là khuôn mặt chữ điền. Miệng anh hơi rộng. Khi cười, khoe hàm răng thật đều và trắng. Mắt anh to, đen và rất sáng. Tóc anh đen, dày. Mẹ em nói đó là tóc rễ tre, ai có tóc rễ tre là người đó rất khoẻ. Khi đi học, anh mặc bộ đồng phục áo trắng, quần xanh. Khi ở nhà, anh mặc áo may ô và quần đùi thật gọn. Anh thường đi đôi dép màu nâu có quai hậu khi đi học. Khi đi đá bóng cùng các bạn, anh đi đôi giày ba ta màu xanh.
Anh của em rất năng động. Sáng nào trời không mưa là anh dậy thật sớm chạy lên bờ đê tập thể dục cùng với các bác, các chú, các anh, các bạn. Tập thể dục xong, anh về nhà ăn sáng rồi đi học. Đi học về đến nhà, cất cặp sách vào bàn là anh rửa mặt mũi, tay chân, giúp mẹ dọn cơm. Ăn cơm xong, anh lại giúp mẹ dọn dẹp bát đũa. Chiều, anh học bài ở nhà. Học bài xong, anh giúp mẹ một vài việc vặt trong gia đình. Dù rất bận việc học và giúp mẹ việc nhà nhưng không bao giờ anh cáu gắt. Có hôm, em cắt hình xong, bạn gọi, em không kịp dọn dẹp, anh đã dọn giúp em. Khi em về, anh không mắng mà nhẹ nhàng nói với em là khi làm việc gì cũng phải gọn gàng, ngăn nắp. Tối anh học bài và giúp em học bài. Anh giảng bài rất dễ hiểu. Anh giảng thật tỉ mỉ. Tuy vậy, anh chỉ hướng dẫn chứ không bao giờ làm hộ bài cho em. Học bài xong, hai anh em xem ti vi.
Anh Bằng là người anh mẫu mực của em. Anh luôn yêu thương và nhường nhịn em. Bố mẹ em rất vui và tự hào vì hai anh em luôn thương yêu, chăm sóc lẫn nhau. Bà con trong xóm rất quý anh ấy. Bạn của bố em cứ khen anh ấy mỗi khi sang nhà em chơi. Riêng em, em rất vui và tự hào khi có một người anh trai tuyệt vời như anh ấy.