Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Từ thái độ vội vàng của Xuân Diệu trong bài thơ cùng tên, hãy viết bài văn bàn về thái độ sống của giới trẻ hiện nay

Chủ nhật - 07/02/2021 10:03
Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em ơi em, tình non sắp già rồi.
(Giục giã)

Hơn một lần Xuân Diệu tỏ ra vội vàng, gấp gáp như thế, không chỉ trong thơ mà còn trong cuộc sống của chính mình. Giữa những tháng năm tù đọng, đời tẻ nhạt, tàu không đổi chuyến đó, có được thái độ sống như Xuân Diệu là một điều quý vô cùng.
Đọc Vội vàng, bất cứ ai cũng cảm nhận hết sức rõ ràng một nhịp sống hăm hở, cuống quýt. Điều đó được thể hiện ngay trong những lời thơ giục giã, đong đầy khao khát nắm giữ mọi vẻ đẹp của thiên nhiên, của đất trời, của sự sống con người:

- Tôi muốn tắt nắng đi,
Cho màu đừng nhạt mất.
Tôi muốn buộc gió lại,
Cho hương đừng bay đi.
- Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn.

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu. Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều, Và non nước, và cây, và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng, Cho no nê thanh sắc của thời tươi, Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi. 

Hình thức vắt câu, vắt dòng trong những câu thơ đã diễn tả thành công cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt trong tâm hồn thi sĩ. Có lẽ chưa từng có nhà thơ nào lại khát khao giao cảm với đời đến độ mãnh liệt như Xuân Diệu. Và càng khao khát, càng căng mình ra để tận hưởng, nhà thơ càng ý thức rõ về sự cần thiết phải sống vội vàng:

- Tôi sung sướng, nhưng vội vàng một nửa,
Tôi chẳng chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Có một nhà phê bình từng lí giải rằng: Sở dĩ Xuân Diệu tham lam tình yêu, chất chứa vào lòng không chán, không đủ, không nguôi là bởi thi sĩ rất sợ cô độc. Nỗi cô độc là ngọn nguồn của thái độ sống vội vàng. Thêm vào đó, cũng phải thấy được rằng một điều làm nên sự gấp gáp, cuống quýt ở Xuân Diệu chính là ý thức về sự trôi chảy của thời gian. Nhà thơ hiểu rất rõ ràng rằng thời gian không tuần hoàn mà một chiều tuyến tính và chảy tròi rất nhanh:

Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua,
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già.

Thời gian thoăn thoắt như thoi đưa, tuổi trẻ cũng sẽ theo thời gian mà trôi đi nhanh chóng nên con người không thể sông chậm trễ, bình thản được. Vậy nên phải sống vội vàng.

Nhưng vội vàng với Xuân Diệu không bao giờ là buông tuồng, dễ dãi, cũng không bao giờ là liều lĩnh thiêu đốt bản thân mình. Vội vàng với Xuân Diệu là vội vàng công hiến, là vội vàng góp sức dựng xây cho cuộc đời này thêm tươi đẹp. Ông muốn tắt nắng, buộc gió chính là bởi lẽ đó.

Thời đại Xuân Diệu đã đi qua. Cuộc sống của chúng ta ngày nay không còn nhiều bóng tối ảm đạm, ủ ê như thời của thi sĩ. Nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta không cần sống vội vàng, gấp gáp, không cần cống hiến, dựng xây.

Ý thức được sự trôi chảy của thời gian, ý thức được vị trí, sứ mệnh của mình trong cuộc đời, nhiều bạn trẻ đã không ngừng phấn đấu học tập, rèn luyện để làm giàu cho bản thân và mang lại vinh quang cho Tổ quốc. Rất nhiều người Việt trẻ đã làm rạng danh non sông bằng những tấm huy chương vàng trong các kì thi Olympic quốc tế, trong các cuộc thi sáng tạo, các giải đấu thể thao toàn thế giới. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày họ luôn cố gắng hết sức để hoàn thành công việc của mình. Không đợi ngày mai để bắt đầu mà luôn tâm niệm: Lên đường là phương tiện duy nhất để tới nơi (Pôn Moran).

Trái ngược hoàn toàn với những thanh niên tích cực, yêu lao động, say mê sáng tạo, say mê cống hiến, nhiều người cùng trang lứa đã lựa chọn lối sống buông thả, vô trách nhiệm. Họ cũng gấp gáp, cuống quýt nhưng không phải để học, để làm việc mà để tiêu tốn thời gian vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, để vùi mình trong những cơn thác loạn, để chôn tuổi trẻ vào ma tuý, cờ bạc, sa ngã vào những tình yêu mù quáng... Kết quả là họ chấm dứt tương lai của mình ngay khi còn rất trẻ. Họ chẳng cống hiến được gì mà chỉ mang lại cho đời những vết hằn đầy xót xa, ân hận, chỉ khiến những người thân yêu của họ phải đau lòng. 

Từ triết lí sống cao cả của Xuân Diệu trong bài thơ Vội vàng, từ chính thực tế cuộc sống mà chúng ta đã từng chứng kiến, mỗi người có thể rút ra cho mình bài học về lối sông, cách sống sao cho phù hợp.

Thế kỉ XXI đang chào đón chúng ta. Với những người trẻ, tương lai đang mở ra trước mắt với bao cơ hội và thách thức. Nếu không vội vàng, chúng ta sẽ bỏ qua những cơ hội để phát triển và cũng sẽ không thắng nổi những trở lực mà thời đại đưa đến. Chọn cho mình một lí tưởng sông đúng đắn và cô gắng theo đuổi nó là cách tốt nhất để chúng ta không vội vàng lạc lối. Tôi tin rằng những người có bản lĩnh sẽ thực hiện điều đó một cách xuất sắc.
 
Thái Văn Minh Thịnh
Trường THPT chuyên Phan Bội Châu, Nghệ An
Bài đạt giải Nhất kì thi Học sinh giỏi cấp Tỉnh năm 2013

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây