Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Cảm nghĩ về một con vật nuôi gắn bó với em

Thứ sáu - 13/03/2020 12:04
Nhắc đến người bạn không cùng loài là tôi nhớ đến Bốp Ty - chú chó đáng yêu. Tôi và chú hợp nhau đến lạ lùng. Bốp Ty người nhỏ, lông vàng đỏ như lông cáo và gầy giơ xương sườn. Ấy thế mà chú rất khoẻ và rất hăng tấn công các con vật xung quanh. Nhà tôi đã phải đền hai mươi nghìn cho bà Béo vì Bóp Ty cắn chết con mèo mướp nhà bà ấy đấy!
Cảm nghĩ về một con vật nuôi gắn bó với em
Bốp Ty mồ côi. Mẹ nó là con Tun - tôi quý nó nên đặt gần giống tên tôi, chú chó nhà tôi nuôi đã lâu vậy mà lại đột nhiên biến mất năm ngoái. Mãi sau tôi mới biết bọn ở quán nhậu đã bổ sung món thịt chó nhà tôi vào thực đơn, tôi ức lắm nhưng không thể làm gì vì bố mẹ tôi cũng im lặng. Con Bốp Ty được lên thay thế mẹ nó từ đó.

Bây giờ tôi rất quý Bốp Ty. “Bây giờ mới quý” có vẻ là muộn, nhưng trước đó tôi và chú chó này cũng có biết bao kỉ niệm. Lần mẹ nó mất, tôi và nó chưa thân nên tôi đã lãnh một phát ngoạm ở bắp đùi mà đến giờ vẫn còn dấu răng. Để trả thù, tôi nằng nặc đòi bố trói chặt nó vào cột để tôi liên tục sút bóng vào người. Con chó kêu ăng ẳng, tôi khoái lắm! Lại có lần, tôi bị nó xồ vào - điều này là thường xuyên. Bốp Ty chưa làm gì, tôi đã khóc toáng lên để mẹ ra mắng nó, rồi tôi đá rõ mạnh vào mông Bốp Ty rồi nhắm mất chạy, sao cho Bốp Ty không thể đuổi theo. Nhắc lại những kỉ niệm này, tôi và Bốp Ty như xin lỗi nhau vậy. Ngày xưa, anh có lỗi với chú nhưng chú lại có lỗi với anh trước, thế là hoà!

Có thể nói Bốp Ty là chú chó bất hạnh. Rút kinh nghiệm từ mẹ nên Bốp Ty ít khi chạy ra đường, chỉ mỗi khi thấy mèo là nó ra đuổi một lúc rồi lại chạy vào nhà. Vậy mà chỉ trong số ít lần ra đường, Bốp Ty đã gặp tai hoạ. Một lần nó bị con chó to hơn cắn rách bắp chân. Bốp Ty tập tễnh chạy về nhà. Mẹ tôi cuống quýt đắp chăn, băng cho nó. Trong đêm, đã không ít lần nó chết đi sống lại nhưng dưới ánh sáng bập bùng từ tay tôi. Bốp Ty như có nghị lực gấp bội, đến sáng chú đã tỉnh dần và đến chiều thì khoẻ, vết thương đà hết nhiễm trùng. Lần thứ ha, Bốp Ty ra đường về thì nôn thốc nôn tháo do bị đánh bã. Chú nằm đờ ra đất, mắt nhắm nghiền. Tôi khóc, đòi chạy ra với nó. Mẹ ngăn lại, mẹ bão không cứu được đâu, để nó chết rồi mẹ đem đi. Đến trưa, ruồi đã bắt đầu bâu quanh Bốp Ty. Nhưng lạ chưa, đến chiều, Bốp Ty đã dần dần bình phục, có lẽ bã không đủ mạnh. Tôi vui lắm! Bốp Ty cũng vậy.

Cũng từ lần bị bã đó mà Bốp Ty ăn mãi không lớn được. Nhưng chú vẫn đùa, chơi vui với tôi. Tôi và Bốp Ty sẽ mãi là bạn, cho dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.

Phạm Thanh Tùng

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây