“Trang à, dậy thôi con, trời sáng rồi!”. Giọng nói ấm áp và thân quen làm sao. Tôi mở mắt và thấy bố, người luôn đánh thức tôi vào mỗi buổi sáng. Da bố thô và rám vì luôn phải làm việc dưới ánh mặt trời. Những nếp nhăn hằn sâu trên trán chứng tỏ bố phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi thấy mắt bố đỏ. Điều đó làm tôi ân hận vì đêm qua tôi bắt bố đọc truyện cho tôi nghe đến tận khuya, sau đó chắc bố lại phải làm việc thêm đến gần sáng. Tôi thương bố biết bao. Trong lòng tôi, bố là người mà tôi không thể thiếu trong thế gian này. Chính đôi bàn tay chai sạn của bố đã dắt tôi đi trên con đường tới lớp. Mỗi lần nắm tay bố, tôi lại nghĩ đến bao vất vả mà bố đã trải qua. Bố sẵn sàng làm tất cả mọi việc vì con cái. Có lần, mẹ đi vắng, chị đi học, ở nhà chỉ còn mỗi hai bố con, bố lập tức đi chợ và xông vào bếp trổ tài nấu nướng. Hôm đó tôi được ăn cơm với món rau muống và trứng vịt luộc. Bố luộc thế nào mà rau bị chát nhưng tôi ăn vẫn thấy ngon miệng. Ôi, bố tôi thật giỏi, việc gì bố cũng có thể làm được. Bố cũng là người bố tốt nhất. Không ai có thể thay thế vị trí của bố trong trái tim tôi.
Ba tháng hè trôi qua. Tôi đã lên lớp một. Trong ngày khai giảng, bố đưa tôi tới trường trên chiếc xe đạp cũ. Mỗi lẫn nhấn pê đan là mỗi lần bố gắng sức. Phần vì đường đang sửa gập ghềnh, phần vì chiếc xe đạp cũng cũ quá rồi. “Đã tới trường rồi, xuống thôi con gái”, vừa nói, cánh tay chắc khỏe của bố vừa nhấc bổng tôi lên, đặt xuống đất. Cổng trường mở rộng, những băng rôn, biểu ngữ treo trước cổng trường làm tôi thích thú. Nhưng tôi cũng không dám rời tay bố. Tôi sợ nhỡ bước chân vào trường là bố đi mất. Hình như bố biết, bố cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi: “Con gái yêu quý, con hãy dũng cảm lên, bước vào cổng trường là con đã khôn lớn rồi. Con sẽ học được nhiều điều hay. Con sẽ có thêm nhiều bạn mới. Hãy dũng cảm lên, con”. Tôi vẫn không hết sợ, ôm chặt lấy bố, không dám bước vào trường. Bố phải dẫn tôi tới gặp cô giáo, sau đó mới quay về đi làm.
Lại có lần tôi bị sốt. Vì mẹ yếu nên bố đã ở lại bệnh viện trông tôi. Bàn tay thô ráp của bố nhẹ nhàng bón cho tôi từng thìa cháo. Cũng bàn tay ấy lại bế tôi từ tầng này sang tầng khác để làm xét nghiệm. Thuốc đắng, bố dỗ dành tôi uống vì “Thuốc đắng dã tật”. Đêm đêm bố ngồi cạnh giường bệnh, không dám chợp mắt để canh chừng cơn sốt của tôi. Một tuần nằm viện càng làm tôi hiểu thêm tấm lòng bao la vĩ đại của bố.
Tôi mong thời gian quay ngược để tôi được trở lại thời thơ ấu, sáng sáng được bố dắt tay đưa tới trường, tối tối được ngồi vào lòng bố, nghe bố kể chuyện. Tôi yêu bố tôi vô cùng.