Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Đừng để cô khóc

Thứ sáu - 22/08/2014 11:20
Tôi cho rằng khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ nhất là khi tôi được cắp sách, cấp tập đến trường, với những bài học mà thầy và cô hàng ngày phải gắng sức giảng dạy và truyền đạt những gì hay nhất, ý nghĩa nhất.
Tôi tin rằng không chỉ mình tôi cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ, mà chắc chắn rằng đối với tất cả những ai được cắp sách đến trường đều hiểu rõ được điều ấy. Không có kỉ niệm nào vui và sánh bằng kỉ niệm thời đi học.
 
Tôi còn nhớ như in cái ngày đầu tiên bước chân vào cấp ba. Tôi đứng trước sân trường và chăm chú nhìn mọi cảnh vật xung quanh đến nỗi ngẩn người ra, nếu không có một bạn vô tình va trúng tôi chắc có lẽ tôi cũng không nhận ra là có chuông vào học tự lúc nào.... 
 
Tôi đi hết ngỡ ngàng này đến bỡ ngỡ khác, vì khi tôi học mấy lớp trước toàn là đánh trống vào học nên tôi quen nghe tiếng trống trường nên khi tôi vào trường này nghe tiếng chuông reo tôi không biết đó là tiếng báo hiệu vào học. Chưa dừng lại ở đó. Khi vào lớp, tôi còn ngạc nhiên hơn vì lớp tôi chỉ có hai mươi bảy người thôi, tôi cứ ngỡ là mấy bạn đó nghỉ học chứ đâu nghĩ rằng sĩ số lớp chỉ có bấy nhiêu. Tôi cứ thắc mắc nhưng không dám hỏi mọi người. 
 
Mãi tới khi thầy chủ nhiệm bước vào lớp tôi mới hay đó là sĩ số lớp chính thức và khi thầy bước vào không khí lớp thay đổi hẳn ồn ào hơn, náo nhiệt hơn và vui vẻ hơn không còn căng thẳng như lúc đầu giờ nữa... 
 
Từng người tự giới thiệu về mình đến lượt tôi vẻ mặt tôi lúc ấy nếu có ai chụp hình lại chắc tôi trốn mất luôn quá, không hiểu sao lúc ấy tôi như muốn khóc giống như có người ăn hiếp tôi vậy... Cả lớp được một trận cười thật to.
 
Ngày nào lớp tôi cũng có tiếng cười rộn vang khắp cả phòng học, có những tiết chúng tôi cùng nhau ăn vụng nào là bánh tráng trộn, bánh tráng muối tắc, trái cây, bánh quy... Vô số món, miễn là nhỏ nhỏ gọn gọn dễ mang. Vào lớp là chúng tôi tìm cách cùng nhau chén sạch hết... 
 
Tôi còn nhớ lúc cùng nhau làm bánh tráng không để ý thầy đang giảng bài gì, bất chợt thầy kêu lên làm bài không đứa nào biết làm hết, thầy tịch thu thành quả những món quà của chúng tôi và quăng vào sọt rác một cách không thương tiếc. 
 
Không những vậy, chúng tôi còn bị phạt đứng hành lang cuối giờ phải quét rác. Nhưng chính lúc đó đám chúng tôi mới thân nhau hơn, chúng tôi còn lấy câu “có phúc cùng hưởng có họa cùng chia” làm câu cửa miệng nữa chứ....
 
Năm lớp 12, tôi và tất cả các bạn cùng lứa khác có một kỉ niệm khó phai nhất của đời học sinh. Ngày đó, chúng tôi cùng nhau ôn bài đêm, nói là ôn bài thực chất chúng tôi ngồi tụm lại với nhau kể những câu chuyện kinh dị và hù nhau tóe ra chạy. Chạy xong không hề biết mệt. 
 
Đó là cách chúng tôi xả stress khi căng thẳng mệt mỏi trong việc học. Buổi tối học cùng nhau vui vẻ như vậy, sáng ra chúng tôi nghĩ ra những trò chơi mà không ai ngờ tới như là nhảy dây, banh đũa, ca ro, xí bùm bùm, dính bị liền, cò chẹp... 
 
Lúc ấy, chúng tôi như quay về tuổi thơ, thật sự sống thật với chính cảm giác của mình. Chúng tôi cùng nhau chơi kể cả nam lẫn nữ không trừ một ai. Song song những trò chơi, chúng tôi còn tranh thủ chụp hình làm kỉ niệm nữa chứ, tạo dáng xì tai bên cạnh nón lá và bạn bè cùng lớp. 
 
Bên cạnh những lúc vui vẻ ấy, không ít lần chúng tôi làm thầy cô phải khóc vì chúng tôi, tôi còn nhớ lúc ấy khi cô giáo dạy Văn kêu chúng tôi vào học, chúng tôi đã cùng nhau nghỉ hết không ai vào cả. 
 
Thế là sáng ngày mai vào lớp, chúng tôi thấy cô rất buồn, cô giảng bài mà không vui như mọi bữa, chúng tôi cũng không dám đùa giỡn đến khi gần hết giờ cô ngồi trước mặt chúng tôi và nói rằng: “Tôi rất buồn vì các em, tôi sợ các em khi đi thi làm bài không được. Tôi cố gắng tới trả bài cho các em mặc dù nhà tôi rất xa… 
 
Tôi bỏ cả công việc gia đình đến dạy các em mà các em chả có một người đến. Ngồi đợi các em 2 giờ đồng hồ, tôi không dám về sợ các em vào không thấy tôi, lại bỏ đi, vậy mà các em đối xử với tôi như vậy”. 
 
Thế là cô bật khóc và đứng dậy bước ra khỏi lớp. Lúc ấy, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với cô nhưng sao chúng tôi không dám nói nên lời xin lỗi. Bây giờ lời xin lỗi ấy có quá muộn màng rồi không..... Qua bài viết này, con xin thay mặt các bạn trong lớp năm xưa nói lời xin lỗi với cô “con xin lỗi” mặc dù lời xin lỗi đã quá muộn màng.
 
Những kỉ niệm buồn hay vui ấy thì bây giờ biết tìm đâu. Mỗi đứa đều có những hoạch định riêng, những ước mơ cho riêng mình và ai ai cố gắng đạt được mục tiêu của mình. Không ai còn thời gian nhiều cho nhau và nhí nhảnh hồn nhiên như trước nữa. Những ngày vui chơi cùng nhau và những trò chơi tuổi thơ.
 
Giờ đây, những hình ảnh ấy, những kỉ niệm ấy vẫn giữ mãi trong tim tôi. Đó chính là hành trang kí ức của tôi cũng như của các bạn, đó cũng chính là động lực cho tôi hoàn thiện bản thân mình hơn.

Giáo dục và thời đại

  Ý kiến bạn đọc

  • Ngô Thị Trà Mi
    Tôi muốn nói với người viết tâm sự trên là tôi rất cảm ơn vì bạn đã nhắc tôi rằng: không nên để thầy cô buồn vì những việc làm sai trái của mình.
      Ngô Thị Trà Mi   10/09/2014 23:34
  • Ngô Thị Trà Mi
    Bài viết trên làm tôi muốn khóc vì nhớ lại ngôi trường tiểu học thân yêu
      Ngô Thị Trà Mi   10/09/2014 23:28
  • vui ve
    tôi chưa đoc mà biết là hay gồi
      vui ve   10/09/2014 08:11
  • dat ngoc truong
    sao mà cảm động quá tui rất rất cảm ơn nhưng người đã viết câu truyện này~~~nhưng mà tui ckưa có đọc~nhưng những người đã đọc họ kể lại cho tui nghe đó mà~nên tui mới lên đây để bình luận nè..hi..hi..'^_^'!
      dat ngoc truong   07/09/2014 09:24

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây