Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Ước mơ và hiện thực

Thứ sáu - 22/08/2014 11:21
Năm ngoái, vừa hết năm học, tôi đã hăng hái hỏi các bạn về kế hoạch vui hè. Đi đâu chơi? Học gì? Làm việc gì? Nghe các bạn nói, mỗi người theo đuổi một môn năng khiếu trong dịp hè, tôi tò mò, hào hứng lắm.
Thế là tôi nằng nặc đòi mẹ mua ghi ta để đi học đàn cùng bạn Tiến, xin tiền mẹ để đăng ký học tiếng Anh với bạn Vinh, rồi là học vẽ ở Cung thiếu nhi, học karate, vi tính… Mẹ cười, nói:
 
- Phải sắp xếp thời gian biểu cho hợp lý, rồi tìm hiểu xem môn học có phù hợp với mình không, con có theo được thì mới đăng ký, kẻo mất thời giờ và tốn kém vô ích đấy, cậu cả của mẹ nhé!
 
Tôi cười, tự tin hứa:
 
- Vâng ạ! Con sẽ học được, mẹ ạ!
 
Vừa nói tôi vừa say sưa tưởng tượng viễn cảnh mình đệm đàn cho đội văn nghệ trên sân khấu, cả trường vỗ tay rào rào. Bao nhiêu cặp mắt trầm trồ thán phục khi thấy mình chơi ghi-ta cho mà xem!... 
 
Mình sẽ ra tay nghĩa hiệp, hạ gục một bọn cướp nguy hiểm, truyền hình sẽ đưa tin ấy và rồi mẹ sẽ tự hào về cậu bé karate của mẹ… Mình sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng, tranh của mình sẽ được treo ở bảo tàng…
 
Mẹ cũng phấn khởi khi thấy tôi quyết tâm theo học các môn năng khiếu. Mỗi khi nói chuyện với bạn bè, mẹ hay khoe, lúc thì "Bi hả, đang tập đàn", "À, cháu nó đang học vẽ… Gớm, cứ la liệt khắp nhà những màu với tranh đây này"… 
 
Dù bận việc cơ quan, lại đang theo học thạc sĩ nhưng mẹ vẫn thu xếp thời gian đưa đón tôi đi học ở các lớp năng khiếu, tìm mua sách tham khảo, sách hướng dẫn học đàn, học vẽ, học võ… và giành lấy việc nhà để tôi có thời gian học. 
 
Nhưng rồi tôi nhanh chóng hiểu, hóa ra học năng khiếu cũng không đơn giản chút nào. Mới theo học tới buổi thứ hai thứ ba gì đó, lòng nhiệt huyết, sự hào hứng ban đầu của tôi dần teo lại. 
 
Môn học nào cũng cần tập đi tập lại, mệt và căng thẳng. Tính tôi không kiên trì nên chẳng học nổi bài tập nào đến nơi đến chốn. Mẹ thở dài: 
 
- Cả thèm chóng chán, đánh trống bỏ dùi thế này thì nên cơm cháo gì đây…
 
Tôi lại hứa, lại cố… Rồi mỗi buổi đi học năng khiếu trở thành cực hình. Thế là tôi tìm cách trốn học. Viện lý do đau bụng, đau đầu… Mẹ biết chuyện, tỏ ra nghiêm khắc:
 
- Từ giờ mẹ không chiều nữa đâu. Thôi, thì nghỉ. Cũng vào năm học rồi, tập trung học văn hóa cho tốt đã, con ạ! 
 
Tôi rất xấu hổ, cái gì cũng "chấm mút" tí ti rồi cuối cùng chẳng biết cái gì cả… Rồi tôi hạ quyết tâm: Học văn hóa cho tốt đã!
 
Năm học vừa rồi, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi, lần đầu tiên sau bốn năm học. Biết tin ấy, mẹ khoe ngay với bà ngoại, giọng như nghẹn lại: "Cháu Bi là học sinh giỏi đấy, mẹ ạ…". 
 
Làm gì, học gì thì cũng phải làm cho tốt, đừng có chạy theo phong trào, mỗi thứ một tí rồi thành ra chẳng biết gì - đó là điều rất quan trọng mà tôi đã hiểu ra đấy, các bạn ạ! Bởi thế, hè này tôi chọn học bơi và học karate, chỉ thế thôi chứ không ôm đồm nữa.

Báo Hà Nội Mới

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây