Bài làm 1:
Nghề chạm khắc gỗ
Tháng trước, ba em cho em về thăm quê dưới Bình Chánh, nơi có nghề chạm khắc gỗ nổi tiếng của miền Nam.
Bà nội em sinh được bốn người con, ba người đi làm ăn xa, chỉ còn chú Út ở nhà với ông bà. Chú út năm nay hai mươi tám tuổi, dáng người thanh mảnh, nhanh nhẹn. Khuôn mặt vuông vức, đôi mắt trong sáng và nụ cười cởi mở. Cả nhà duy nhất có chú nối nghiệp cha làm nghề chạm khắc và tạc tượng gỗ. Chú cùng mấy người bạn trong ấp lập một xưởng nhò chuyên sản xuất đồ gỗ thủ công mĩ nghệ.
Bước vào sân, em đã thấy những khúc gỗ đủ mọi kích cỡ đặt la liệt khắp nơi. Dưới mái che bằng bạt, chú út say mê tạc tượng một em bé cưỡi trâu thôi sáo. Ba em kể rằng ngay từ nhỏ, chú đã tỏ ra rất có năng khiếu nên ông nội đã truyền nghề cho chú. Hai cha con em thực sự bị cuốn hút vào công việc tỉ mỉ, khó khăn nhưng đầy thú vị. Chú út một tay cầm đục, một tay cầm chiếc dùi bằng gỗ, thận trọng gõ từng nhát một. Những miếng dăm gỗ nhỏ xíu rơi lả tả xuống đất. Chỉ một lát sau, hình thù cậu bé và con trâu đã hiện ra nhưng còn xù xì đơn giản. Chú út lấy một con dao nhí thật sắc, gọt tia từng đường cong mềm mại. Mỗi động tác của chú đều toát lên sự cần mần, tài hoa lạ lùng.
Đến chiều, bức tượng nhỏ đã hoàn thành. Chú lấy giấy nhám đánh cho nhẵn rồi thoa véc ni màu nâu bóng. Từng đường vân gỗ hiện lên thật đẹp mắt. Chú Út nâng bức tượng ngang tầm mắt, ngắm nghía kĩ lưỡng và đôi môi chú nở nụ cười mãn nguyện. Chú bảo em muốn thành công trong mọi việc, phải có sự say mê và tính cần cù, chịu khó.
Nhìn bức tượng cậu bé đội chiếc nón lá đang thổi sáo, ngồi vắt véo trên lưng con trâu mộng có cặp sừng cong vút, đầu cúi xuống như đang thong dong gặm cỏ, em càng mến phục tài nghệ của chú em và những người thợ có bàn tay vàng như chú đang góp phần làm đẹp cho đời.
Bài làm 2:
Công nhân xây dựng
Anh Tạo ở gần nhà em là công nhân ở một công trường xây dựng. Vào một sáng chủ nhật, em được theo anh đến xem các anh làm việc.
Đây là một công trường đang thi công xây dựng ngôi nhà hai tầng. Mấy chục công nhân đang lao động khẩn trương trên một khoảng đất trống tương đối rộng. Góc này mấy người đánh vữa, góc kia mấy anh đang xe gạch tiếp tế cho tổ xây dựng trong đó có anh Tạo.
Vóc người anh to lớn, khỏe mạnh, nước da sạm đen vì nắng. Anh đội mũ cối và mặc bộ quần áo bảo hộ màu tím than mới được phát, tay đi găng vải trắng, dày. Anh đang đứng vững chãi trên một bức tường dài xây dở dang, cao ngang thắt lưng. Dưới đất bên phải tay anh là xô vữa, bên trái là đống gạch. Thoạt tiên, anh dùng dao xây xúc một ít vữa phủ đều lên các hàng gạch, tay kia dùng dao xây gõ nhẹ vào nó. Cuối cùng, anh đưa dao gạt những chỗ vừa còn thừa nhô ra giữa các viên gạch. Ngoảnh đi ngoảnh lại anh đã xây hết một hàng gạch. Chuyển sang hàng khác, anh lại đặt viên gạch đầu tiên so le với hàng dưới. Anh chém một viên gạch nguyên hình thành hai mảnh nhỏ, ướm một mảnh để chêm vừa kín chỗ so le ở hàng dưới. Đôi tay anh liên tục hoạt động một cách nhịp nhàng, thoải mái. Thỉnh thoảng anh rút trong túi ra chiếc dây dọi để kiểm tra độ thẳng của bức tường đang xây. Tay cầm đầu dây ngang tầm mắt anh nheo mắt và mĩm cười, hài lòng với kết quả của việc mình làm. Mặt trời càng lên cao, bức tường trước mặt anh ngày lại càng cao thêm. Ánh nắng chiếu long lanh những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt lưỡi cày xương xương của anh. Tiếng cười đùa rôm rã của anh làm vơi đi nỗi vất vả trong công việc.
Thấy tôi đang ngước nhìn bức tường dài mà anh xây cứ cao thêm mãi và nhìn anh đầy vẻ mến phục, anh đang huýt sáo bỗng ngừng lại, nở nụ cười tươi rói.
- Chú em, có thấy mê cái nghề thợ xây của các anh không?
(Bài làm của Vũ Đại Hải)