Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Suy nghĩ của em về nhân vật Bơ-men trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của O. Hen-ri

Thứ hai - 05/04/2021 09:46
Hướng dẫn lập dàn bài chi tiết và làm bài văn mẫu, đề bài: Lấy nhan đề “Tình đời trong chiếc lá cuối cùng”, em hãy viết bài nêu suy nghĩ của mình về nhân vật Bơ-men trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của O. Hen-ri.

I. Dàn ý
1. Mở bài

- Truyện Chiếc lá cuối cùng là một bài ca đẹp đẽ tình người.
- Chính những tình thương đó đã mang nghị lực sống đến cho những con người khổ đau tuyệt vọng; cũng chính tình thương đã thổi một sức sống mãnh liệt cho nghệ thuật, làm nên những tác phẩm bất hủ.

2. Thân bài

a. Cụ Bơ-men là người giàu lòng nhân từ, quên mình vì người khác
- Cũng như hai nghệ sĩ trẻ, cụ Bơ-men là một nghệ sĩ nghèo và luôn ước mơ có tác phẩm nổi tiếng.
- Cụ là một con người bộc trực và giàu tình thương người. Tuy đôi lúc buồn bực, cụ có cay độc, dữ tợn, nhưng cụ không phải là người xấu, cụ luôn thông cảm, sẻ chia buồn vui với những nghệ sĩ trẻ, trong đó có Giôn-xi và Xiu.
- Có lẽ vì quá thương mà cụ dường như có phần độc đoán khi “tự coi mình là con chó xồm lớn chuyên gác cửa bảo vệ” cho hai cô bé đáng yêu của cụ.
- Khi Xiu kể cho cụ nghe về ý nghĩ kì quặc của Giôn-xi thì cụ trách Xiu sao lại để cho những chuyện vớ vẩn đó chui vào đầu óc cô bé tội nghiệp.
-> Thực chất của sự quát tháo, bực bội đó là xuất phát từ một tình thương vô bờ của người cha đối với đứa con bé bỏng, yếu đuối, mong manh như một chiếc lá, đang tuyệt vọng vì bệnh nặng.
- Khi vào thăm cô bé, càng thấu hiểu tâm trạng đó của người bệnh, cụ thốt lên đầy thương cảm “Tội nghiệp cô bé Giôn-xi”.
- Để giành lại sự sống cho Giôn-xi, cụ đã quên mình thực hiện một tác phẩm.
- Trong khi theo quy luật nghiệt ngã của tự nhiên, các lá khác rụng hết, thì một chiếc lá quả cảm, deo dai bám lấy dây leo đã cứu sống cô bé đang ốm nặng.
- Nhờ tác phẩm của cụ Bơ-men, Giôn-xi tìm lại được niềm tin nên bình phục rất nhanh. Trong khi đó người họa sĩ già đã nhường hơi thở cho cô họa sĩ trẻ được sống để thực hiện ước mơ.

b. Từ tác phẩm cuối cùng của cụ, suy nghĩ về giá trị tác phẩm nghệ thuật chân chính
- Tình yêu con người và tài năng nghệ thuật chân chính đã khiến cụ cứu được cô bé. Cụ đã hòa vào mực vẽ và ngọn bút bầu nhiệt huyết sống trong trái tim nhân hậu bao la, vẽ nên chiếc lá sống động như thật.
- Cụ vẽ vì sự sống của cô bé chứ không vì danh tiếng cá nhân, chắc cụ không thể ngờ rằng bức họa cuối cùng của đời cụ được người đời công nhận như một kiệt tác nghệ thuật.
-> Nó là kiệt tác vì nó giàu tính nhân văn.

3. Kết bài

- O. Hen-ri đã để lại một nhân vật có sức chinh phục lòng người, vì hình tượng hướng con người tới những giá trị đích thực của cuộc sống.
- Cụ Bơ-men là hiện thân của đức hi sinh cao cả vì con người.
- Thiên truyện giản dị, nhẹ nhàng như cuộc sống của ông già họa sĩ, nhưng mang một thông điệp viết trên chiếc lá thường xuân: Con người hãy yêu thương nhau hơn và nghệ sĩ chân chính sáng tạo những tác phẩm bồi đắp tâm hồn cho con người thì càng phải giàu lòng yêu thương gấp bội.
 

II. Bài văn mẫu

Bài mẫu 1: Lấy nhan đề “Tình đời trong chiếc lá cuối cùng”, em hãy viết bài nêu suy nghĩ của mình về nhân vật Bơ-men trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của O. Hen-ri.

O.Hen-ri là một nhà văn Mĩ chuyên viết truyện ngắn. Những tác phẩm của ông thường nhẹ nhàng nhưng toát lên tinh thần nhân đạo cao cả, tình yêu thương người nghèo khổ. “Chiếc lá cuối cùng” là truyện ngắn góp phần làm cho tên tuổi của O.Hen-ri. Trong câu chuyện ấy, ta thấy thấm đượm tình cảm cao đẹp giữa những người họa sĩ nghèo khổ, và đặc biệt là xúc cảm sâu sắc nhất với nhân vật cụ Bơ-men.

Cụ sống cùng Xiu và Giôn-xi trong một căn hộ thuê ở gần công viên Oa-sinh-tơn. Hơn 40 năm nay cụ mơ ước vẽ một kiệt tác nhưng chưa thực hiện được, cụ ngồi làm mẫu vẽ cho các họa sĩ khác để kiếm tiền sống qua ngày. Mặc cho cuộc sống nghèo khổ nhưng cụ luôn giữ phẩm chất tinh thần minh mẫn, khỏe khoắn và yêu đời. Chả thế mà cụ “hay chế nhạo cay độc sự mềm yếu của bất kì ai”.

Cụ Bơ-men luôn sống giàu tình thương, quan tâm tới mọi người. Cụ muốn những người xung quanh mình phải mạnh mẽ và cứng rắn. Mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị bệnh sưng phổi, cô tuyệt vọng, đếm từng chiếc lá thường xuân còn lại bám vào bức tường gạch đối diện cửa sổ, cô còn suy nghĩ rằng: chờ khi nào chiếc lá cuối cùng rụng thì cô cũng lìa đời. Biết được ý nghĩ tuyệt vọng ấy, lại xuất phát từ một con người trẻ tuổi, cụ Bơ-men vô cùng buồn bực

Là một nhân vật chính của câu chuyện nhưng cụ xuất hiện thật ít ỏi. Phải đến cuối truyện, qua lời kể của Xiu, Giôn-xi và người đọc mới hiểu rõ hành động cao cả của cụ. Chắc chắn khi đứng dưới mưa tuyết lạnh lẽo, không biết bằng cách nào cụ có thể vẽ chiếc lá lấy ên bờ tường gạch. Có lẽ do tình thương mà cụ dành cho Giôn-xi, ý chí muốn dùng cây bút và bảng màu để đem lại niềm tin, nghị lực sống cho cô gái trẻ. Chiếc lá mà cụ vẽ sống động và rất thật: “ở gần cuống lá còn giữ màu xanh sẫm, nhưng với rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa”, khiến cho hại cô họa sĩ của chúng ta cũng không hề nghi ngờ. Và chiếc lá ấy đã gieo vào lòng cô gái trẻ tội nghiệp hơi ấm của niềm tin, nghị lực, kéo cô từ vực thẳm của bệnh tật vươn lên sống tiếp.

Chiếc lá là cả tấm lòng của cụ Bơ-men, là minh chứng cho sự hi sinh đến quên mình để đem lại sự sống đến cho người khác. Cụ đã làm được một điều mà 40 năm qua cụ hằng mơ ước: vẽ một kiệt tác. Cụ không chỉ cống hiến cho đời một kiệt tác nghệ thuật, cụ còn cứu sống được một cô gái trẻ, đem tới cho cô cái khát khao sự sống đã mất đi.

Có thể nói O.Hen-ri đã rất khéo léo khi xây dựng nghệ thuật đảo ngược tình huống hai lần. Lần đảo ngược thứ nhất, Giôn-xi như đang tiến dần đến cái chết bỗng khỏe lại, yêu đời và chiến thắng bệnh tật. Lần đảo ngược thứ hai liên tiếp sau đó, cụ Bơ-men từ một người khỏe mạnh đến cuối truyện mắc bệnh và qua đời. Một con người đi từ sự sống đến cái chết, một con người từ cái chết tìm lại sự sống. Tất cả đã được nhà văn kể lại thật tự nhiên và cảm động.

Truyện ngắn "Chiếc lá cuối cùng" làm cho chúng ta không khỏi rung cảm trước tình yêu thương cao cả giữa những người nghèo khổ. Câu chuyện còn giàu tính nhân văn, ẩn chứa bức thông điệp trong cuộc sống: dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất cũng đừng bao giờ bị quan, tuyệt vọng, hãy mạnh mẽ tin tưởng vào ngày mai tươi sáng, ta sẽ vượt qua tất cả.​​​​​

  Ý kiến bạn đọc

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây