Sáng hôm ấy, cô giáo gọi em lên bàn cô lấy mực. Mai hồi hộp nhìn cô. Nước mắt Mai ứa ra. Mai buồn lắm vì giờ đây trong lớp 1A chỉ còn lại một mình Mai là phải viết bút chì.
Em cứ loay hoay mãi, lục khắp túi sách, tìm đủ mọi ngăn túi nhưng không tìm thấy cây bút “Hoa Hồng” đâu cả. Em đỏ bừng mặt, run lên rồi gục đầu xuống bàn khóc nức nở. Cô giáo ngạc nhiên, đi đến bên cạnh em, nhẹ nhàng hỏi:
- Em Lan làm sao thế?
Em vừa lau nước mắt vừa nói:
- Thưa cô, tối qua anh trai mượn bút quên không bỏ bút vào cặp cho con...
Nghe em khóc, Mai nhìn em, đôi tay cứ loay hoay mãi với cái hộp đựng bút. Mai mở hộp bút ra rồi đóng lại... Cuối cùng, Mai lấy bút ra đưa cho em và nói:
Lan cầm lấy bút, viết đi! Mình đang viết bút chì...
Em cảm động quá, khi nghe Mai nói. Cô giáo thoáng chút bối rối, nhưng rất vui. Cô khen Mai:
- Mai ngoan lắm! Hôm nay. cô cũng định cho em được viết bút mực vì em cũng viết khá rồi.
- Mai thấy tiếc, nhưng bạn đã nói:
- Thôi cô ạ, cứ để bạn Lan dùng bút của em viết trước đi cũng được. Cô giáo mỉm cười, đi vội về phía bàn. Cô mở cặp ra lấy một chiếc bút máy mới tinh, đưa cho Mai:
Cô cho em mượn. Hãy viết đi, viết cho thật đẹp. Em thật đáng khen