Vào một chiều ngày đông ngồi ở cửa lớp nhìn ra sân trường ngơ ngẩn, tôi bỗng phát hiện ra một điều kì diệu: có những chùm hoa lấp ló trên tán phượng. Không tin ở mắt mình tôi chạy ra tận nơi để kiểm chứng, quả đúng như vậy. Hoa phượng thật rồi! Tôi loan báo với cả lớp, tất cả chạy ùa ra xôn xao bàn tán: “Phượng có hoa trong mùa đông” “Dấu hiệu của điềm lành” “Một lần hay mãi mãi”...
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn, chỉ có một vài chùm nhưng sắc màu hoa vẫn thắm tươi như vỗn có của nó, không bị nhạt phai. Giữa những cành cây trơ trụi, giữa những tán lá cằn cỗi vàng úa thì màu đỏ tươi của những chùm hoa kia thật là kiêu hãnh, thật bất chấp, ngạo nghễ biết bao. Tôi cảm phục và yêu quý sự kiêu hãnh, bất chấp, ngạo nghễ ấy... Rồi từng ngày đông đi, ngày nào chúng tôi cũng nhìn lên cây phượrig đón đợi... Không phụ lòng người, ngày nào phượng cũng có những chùm hoa mới, không nhiều, nhưng trải dài hết mùa đông.
Sang xuân hoa vẫn có, cho đến thu về phượng vẫn cứ đơm bông, dẫu không nhiều như mùa xuân. Vậy là phượng có hoa suốt bốn mùa, có lẽ chỉ có cây phượng trường tôi mới có sự kì diệu ấy. Ngày hè đến, tôi nghĩ “có thề phượng kiệt sức mà cho hoa ít đi chăng?”. Nhưng không, phượng vẫn cứ trĩu bông chi chít, hàng vạn đoá tầng tầng lớp lớp chồng xếp lên nhau. Những cành phượng chao mình cười trong nắng gió. Phượng hào phóng ban tặng cho các cô cậu học trò những cánh hoa còn tươi nguyên đế ép vào trong vở làm kỉ niệm.
Tôi đem điều kì diệu phượng nở hoa trong bốn mùa của trường tôi kể với một người bạn. Người ấy bảo tôi rằng: “Hoa phượng trường chuyên nên vậy đấy”!
Hoa phượng trường chuyên! Thật hay!
Học trò trường chuyên! Cũng vậy nhé! Hãy nở hoa suốt bổn mùa!