Đó là những ngày mà mưa trút xuống như thác đổ triền miên không dứt, xối xả trắng trời. Khắp nơi nước ngập lênh láng. Sông Hương thường ngày vẫn vốn hiền hoà, êm đềm là vậy thế mà giờ đây trở nên gầm réo dữ dội nước xoáy cuồn cuộn đục ngầu. Mực nước dâng cao lên tới vài ba mét. Đi trên cầu Tràng Tiền, cầu Bạch Hổ nhìn xuống dòng nước mới kinh hãi làm sao, nước như xô lệch cả chân cầu thành những vòng xoáy sâu hoắm cuồn cuộn. Những thân cây bị lũ cuốn về ngoi ngóp trên mặt nước. Không có một chiếc thuyền nào trên dòng sông, tất cả nép mình sợ hãi, nhìn dòng nước hung dữ. Đường phố nước ngập đến đầu gối, xe máy phải dắt bộ, có những nơi ngập sâu đến nửa người. Bờ Nam đã vậy, bờ Bắc càng thê thảm hơn, các cửa lớn vào nội thành: Cửa Thượng Tứ, cửa Ngăn, cửa Nhà Đồ... nước chảy xiết không thể qua lại được, đã có tới mấy người bị nước cuốn trôi mất luôn xác. Con đường đi qua đập đá vốn thơ mộng là thế, hữu tình là thế! Giờ đây nước chảy tràn cao tới vài ba mét... Ở Kim Long những ngôi nhà vườn nước cao ngập cả nóc nhà, người dân không có thức ăn, không có nhà ở, ngồi trong mưa lạnh. Trẻ con đói khóc gào trong mưa đến thảm thiết.
Ra vùng ngoại thành, xuôi về vùng An Cựu cầu Ngói Thanh Toàn càng thê thảm hơn. Không thấy ruộng, thấy nhà cửa cây cối đâu hết tất cả chìm trong biển nước. Thế mà trời mưa không ngớt, ào ào hết trận này đến trận khác, bầu trời xám xịt nặng trĩu như sắp rơi xuống đất. Tiếng người xao xác hốt hoảng: “Lại một xác người nữa!” “Có xác người ở đập đá...” “Xác người ở Vĩ Dạ”.
Cả đến tuần lễ nước mới bắt đầu rút. Thành phố đầy bùn đất nhão nhoét, bẩn thỉu. Những khuôn mặt phờ phạc. Đường phố hoang tàn, cây cối đổ nát, nhà cửa xiêu vẹo. Dòng sông lừ đừ mệt mỏi, đau đớn, cảnh tượng thật não lòng thê lương.
Sự cuồng nộ của thiên nhiên, muôn đời vẫn là sự huyền bí — ám ảnh kinh sợ của con người. Em ước mong làm sao con người có đủ trình độ, có đủ sức mạnh để có thế chế ngự được thiên nhiên, để cuộc sống được yên bình no ấm hạnh phúc.