Tôi yêu quê hương tôi, tôi yêu những con đường làng quanh co uốn lượn. Tôi yêu những cánh đồng cò bay thẳng cánh. Tôi yêu những dòng sông trong xanh mát mẻ... Nhưng có lẽ trong tôi, tôi yêu và nhớ hơn cả là những cánh đồng quê hương - nơi chứa đựng bao mồ hôi nước mất của ông bà cha mẹ, nơi đã nuôi tôi lớn lên từng ngày, từng ngày... Và những ngày hè qua, tôi lại được trở lại với cánh đồng quê hương mà bấy lâu nay. mãi học hành, dường như tôi đã vô tâm quên đi cái vẻ đẹp màu xanh non mượt mà của lá mạ và màu vàng của những bông luá chín...
Ngày mùa, hương thơm ngào ngạt của lúa trải khắp làng quê, thấm vào từng hàng cây, mái ngói,... Để kịp ngắm nhìn vẻ đẹp của cánh đồng khi bình minh lên, mới sớm tinh mơ, tôi đã ra đồng. Trong màn sương mờ ảo bao phủ khắp không gian tĩnh lặng, cánh đồng hiện lên như một tấm thảm nhung vàng nhạt, trải dài đến tận chân núi phía xa. Những bông luá trĩu hạt khẻ ngã đầu vào nhau, xào xạc thầm thì nói chuyện cùng gió sớm. Đâu đây có tiếng rã rích của côn trùng. Hòa vào tiếng gió là tiếng hát của bầy sơn ca... Như nghe thấy tiếng gọi của vạn vật, từ đằng đông, mặt trời bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Rồi như có phép lạ, ông mặt trời từ từ nhô lên, đỏ ối. Gạt bỏ những làn mây, ông oai vệ đưa tay rãi những tia nắng vàng xuống mặt đất. Muôn vật rộn ràng chào đón nắng mai. Cánh đồng dần cởi bỏ tấm áo vàng nhạt lúc trước để khoác lên mình tấm áo vàng xuộm mới, lộng lẫy, tươi trẻ như hứa hẹn một vụ mùa bội thu, no đủ. Vài chú chim non ngơ ngác, bay vụt từ cánh đồng lên khoảng không bao la, đuổi theo những đám mây trắng đang bồng bềnh nhẹ trôi. Nhìn đồng lúa chín vàng, ông mặt trời mỉm cười sung sướng. Những bông lúa vàng mập mạp chắc khỏe dần hiện lên, hòa cùng với màu vàng rực của nắng. Những hạt sương còn đọng trên bông lúa long lanh, trong trắng như những viên pha lê nhỏ mà ai đã đặt lên, tô điểm cho cánh đồng. Bông lúa nặng cong xuống như những chiếc cần câu nhỏ. Những hạt thóc xinh xinh nhưng mang nặng tinh túy của đất trời và chứa đựng bao mồ hôi, cực nhọc của người nông dân. Hình ảnh nhỏ bé của những bông lúa gợi tôi nhớ tới hình ảnh của những bà mẹ đầy đức hi sinh, dồn hết sức lực, dinh dưỡng cho con để con lớn lên, giúp ích cho đời.
Trời sáng dần, các bác nông dân đã liềm hái ra đồng. Nhìn đồng lúa trĩu bông nặng hạt, nét mặt ai cũng tươi vui rạng rỡ. Những chú chim nhỏ bắt đầu sà xuống chuẩn bị lượm thóc rơi. Đang mùa vụ. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau, tiếng xe bò lọc cọc,... rộn rã khắp cánh đồng. Những chiếc nón trắng nhấp nhô trên biển luá vàng. Hương lúa thơm ngào ngạt hòa trộn với những âm thanh của sự ấm no hạnh phúc. Quê hương ơi, tôi yêu Người biết bao nhiêu!
Bây giờ mặt trời đã lên cao, những tia nắng chói chang hơn. Từng xe, từng xe lúa chín nối đuôi nhau vào làng. Tôi trờ về nhà, lòng tràn ngập niềm vui và niềm tự hào. Tôi thấy yêu làng quê hơn, kính trọng hơn sức lao dộng của ông bà cha mẹ...
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm để thương, để nhớ về quê hương thân yêu. Riêng tôi, có lẽ buổi sáng trên cánh đồng lúa chín trong dịp hè qua là kỉ niệm sâu sắc nhất. Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh vàng rực của cánh đồng cùng những cảm giác diệu kì khi ấy - cảm giác hạnh phúc, tự hào về đất nước, quê hương thân yêu.