Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Cảm nghĩ về Mẹ của em

Thứ tư - 11/03/2020 09:45
Cuộc sống sẽ buồn tẻ biết bao nếu chúng ta không có những người thân yêu bên cạnh. Đối với tôi, mẹ là tất cả. Tình cảm của mẹ, sự yêu thương chăm sóc của mẹ như chiếc nôi chắp cánh cho những giấc mơ của tôi bay thật xa.
Mẹ có thân hình thon thả. Đôi mắt của mẹ đen lay láy ẩn sau hàng lông mày thanh mảnh. Vầng trán cao cùng với mái tóc dài được cột ngay ngắn sau lưng. Khuôn mặt tròn trịa phúc hậu. Nhưng tôi yêu nhất là nụ cười của mẹ. Đã bao lần mẹ cười với tôi nhưng mỗi lần nụ cười của mẹ lại ẩn chứa một ý nghĩa nào đó. Khi tôi bị điểm kém hay bị bố mắng, mẹ cười đầy yêu thương, vừa cười mẹ vừa dỗ dành an ủi tói. Tôi còn nhớ, ngày tôi chập chững, mẹ là người động viên tôi nhiều nhất, mẹ luôn cười khích lệ tôi cố thêm bước nữa, bước nữa. Mỗi khi bị cô phạt, tôi buồn, mẹ cũng buồn nhưng chính lúc đó, tôi như được sưởi ấm bởi nụ cười ấm áp của mẹ. Đã có lúc, tôi không hiểu được tình yêu thương mẹ dành cho tôi nên nhiều lúc tôi đã có những cử chỉ và lời nói hổn xược với mẹ. Bây giờ, cứ nhìn thấy nụ cười nở trên môi mẹ là mọi buồn phiền trong tôi đều tiêu tan. Thiếu nụ cười của mẹ là thiếu đi một cái gì đó không thể bù đắp nổi trong tôi. Mẹ không bao giờ quát mắng hay đánh đập con cái. Mỗi khi tôi mắc khuyết điểm, thay vì quát mắng, mẹ gọi tôi lại, phân tích cho tôi biết đâu là đúng, đâu là sai... Tôi cảm nhận được tình cảm mẹ dành cho tôi thật lớn lao.

Mẹ là một giáo viên dạy giỏi. Mẹ là một tấm gương sáng cho hai chị em tôi noi theo. Tôi còn nhớ, một lần mẹ hỏi tôi rằng: “Con có biết bộ phân nào trên cơ thể là quan trọng nhất không?”. Tôi nhìn mẹ, chợt nghĩ đến hai bàn tay đã tảo tần nuôi nấng chúng tôi, hai bàn tay đã làm nên tất cả. Mẹ trầm ngâm:

- Có thể con có lí, nhưng đó không phải là đáp án đúng nhất con ạ.

Tôi nghĩ đến những người khiếm thị. Có lẽ, đôi mắt là quan trọng nhất nhưng mẹ vẫn không đồng ý.

Mãi đến một hôm, khi tôi cùng mẹ đi dự dám tang của bác hàng xóm bị tai nạn. Những người con khóc ngất trước linh củu của người cha. Mọi người thương cảm, xúc động chia sẻ đau buồn với những người con trong cơn đau mất mát. Trên đường về, mẹ khẽ nói:

- Con à, đôi vai chính là phần quan trọng nhất của con người.
- Vì nó đỡ cái đầu phải không mẹ?
- Không phải, bởi đó là nơi con người có thể tựa vào để khóc mỗi khi buồn, mỗi khi bị tổn thương hay gặp bất hạnh trong cuộc sống.

Sau này lớn lên tôi mới hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó. Khi ở bên cạnh mẹ, tôi đã học được nhiều điều từ mẹ. Mẹ luôn nói: “Hãy là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ”.

Mẹ của tôi đấy. Tôi tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời. Mẹ luôn nằm trong trái tim tôi. Tôi yêu mẹ rất nhiều.

Nguyễn Hữu Hoàng (Trường THCS Lê Quý Đôn)

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây