Mẹ tôi năm nay đã gần năm mươi tuổi nhưng trông còn rất trẻ. Ai cũng bảo mẹ trẻ lâu. Nhưng đấy chỉ là bề ngoài chứ nào ai biết, bao năm tháng tần tảo nuôi chị em tôi, mẹ đã thay đổi nhiều lắm. Dì tôi bảo, ngày xưa, mái tóc mẹ mềm, suông, óng ả. đen nhánh, lúc nào cũng tỏa hương bồ kết thơm mát. Giờ đây, qua thời gian, tóc mẹ đã điểm bạc và xơ đi nhiều. Tôi biết, tóc mẹ bạc là vì chúng tôi, vì những năm tháng dưỡng dục chị em tôi khôn lớn. Còn nhớ những ngày bố bị ốm nặng, phải nằm viện, mẹ một thân một mình chay đôn chạy đáo vừa lo cho bố vừa lo cho chị em tôi, khi đó hãy còn trứng nước. Có đêm, bất chợt tỉnh giấc, tôi thấy mẹ đang ngồi trước bàn làm việc. Lại gần hơn mới thấy mắt mẹ đỏ hoe, đang lo âu nhìn vào cuốn sổ khám bệnh của bố. Nhìn mẹ khóc, lòng tôi đau như cắt. Tôi lại gần, nắm lấy hai bàn tay xương xương gầy gầy của mẹ. Tôi chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi tôi chưa nắm tay mẹ, chưa nhìn kĩ những đường gân xanh xanh nổi tren tay mẹ, chưa chạm vào những vết chai sần trên tay mẹ. Lòng tôi bỗng trào lên tình thương mẹ. Mẹ ôm chặt lấy tôi nhưng không nói gì. Tôi biết, tôi chưa đủ khôn lớn để mẹ chia sẻ mọi nỗi niềm. Tôi muốn lớn thật nhanh để san sẻ bớt gánh nặng cho mẹ. Một thời gian sau, bố khỏi ốm nhưng tóc mẹ lại bạc thêm rất nhiều.
Không chỉ đẹp ở mái tóc, mẹ còn có đôi mắt rất đẹp. Mắt mẹ to, đen, lông mi rất dài. Mẹ luôn nhìn mọi người với ánh mắt thân thiện. Khi nói chuyện với người khác, mẹ luôn nhìn thẳng. Khi có lỗi, tôi rất sợ nhìn vào mất mẹ. Lúc đó, mắt mẹ rất buồn nhưng vẫn ấm áp. Mẹ hi sinh tất cả cho gia dinh. Riêng với tôi, tình cảm mẹ dành cho tôi chắc không thể cảm nhận được bằng những giác quan thông thường. Những khi tôi ốm, mẹ thức trắng đêm để trông chừng giấc ngủ cho tôi. Tối khuya, khi tôi đã ngủ, mẹ xem sách vở tôi soạn đủ chưa, quần áo thế nào,... Những khi rảnh, mẹ lấy quần áo của chị em tôi ra khâu vá, đan cho chúng tôi những chiếc mũ len, khăn len để dành đến mùa đông.
Hơn nữa cuộc đời, mẹ tôi chưa bao giờ thôi lo lắng. Trước đây, tôi thần tượng những danh ca, những diễn viên nổi tiếng, giờ đây, tôi chỉ thần tượng mỗi mình mẹ thôi.
Tôi muốn nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ là món quà tuyệt vời nhất mà con có được trong cuộc dđời này. Mẹ đã mang lại cho con những niềm tin và hi vọng. Con luôn bé bỏng trước mẹ vĩ đại của con”. Và từ sâu thẳm trong trái tim tôi luôn vang lên: “Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều”.