Tôi yêu phượng tha thiết. Khi những chú ve bắt đầu cất tiếng lên rả rích, tiếng tu hú gọi mùa vải chín về cũng là lúc phượng nở rộ. Nhìn phượng nở mà trong lòng tôi cứ rạo rực, bồi hồi. Từng bông phượng kiêu kì, quyến rũ, những cánh hoa như chiếc áo the duyên dáng xòe ra một màu đỏ rực rỡ. Từ một bông, cả một vùng hoa đỏ rực hiện ra. Các bạn ơi! Sắp đến lúc chúng ta phải chia tay nhau rồi đấy ? sắp đến lúc chúng ta phải xa nhau, xa thầy cô, bạn bè, xa cây phượng thân yêu rồi! Màu phượng vẫn thắm tươi, rực rỡ trên bầu trời, nhưng lòng phượng lại buồn man mác. Phượng vẫn mỉm nụ cười hiền dịu với các bạn học sinh, vẫn dang rộng vòm lá cho các bạn chơi đùa. Nhớ những lần chơi đuổi bắt quanh gốc phượng già cỗi. Nhớ những tiếng cười giòn tan như hạt nắng dưới vòm lá. Phượng gợi về bao kỉ niệm đẹp trong tôi. Ước gì sau này tôi trở thành cô giáo. Tôi sẽ chỉ cho các học sinh của mình thấy cây phượng vẫn đứng đó, dang tay chào đón bao thế hệ học trò. Tôi sẽ tự hào mà nói với đám trò nhỏ: “Các em! Các em rồi sẽ có những kỉ niệm rất đẹp đẽ của ngày đi học mà không gì có thể đổi được. Phượng sẽ mãi là người bạn thân thiết của các em trong những năm tháng cấp sách tới trường. Phượng lưu giữ kỉ niệm của các em”. Đám trò nhò ngơ ngác ngước nhìn lên, phượng lại nở một nụ cười hiền dịu - nụ cười không thể xóa nhòa trong tuổi thơ. Ôi! Phượng gợi ra bao nhiêu hoài bão, ước mơ trong cái đầu bé dại ngày ấy của chúng tôi. Những cành lá lao xao trong gió, như muốn trò chuyện, hỏi han.
Tháng bảy rồi, sân trường trống vắng. Đây là lúc đẹp nhất của phượng, lúc rực rỡ, thắm tươi nhất! Thế mà chẳng còn cô bé, cậu bé nào đứng ngẩn ngơ ngắm phượng như lúc trước nữa. Tôi nhìn phượng đứng trầm ngâm, đơn độc một góc sân. Tôi thương phượng. Tôi muốn chạy ra chơi cùng phượng, muốn ôm chặt lấy phượng. Điệu múa tuyệt diệu của phượng giờ chẳng còn ai trầm trồ, khen ngợi. Phượng cần một người bạn? Những cơn mưa rào của mùa hè bất chợt đổ xuống, làm tán phượng đẫm nước. Liệu có lẫn trong đó những giọt nước mắt của phượng không? Tôi tự hỏi, lòng lo lắng. Chắc phương đang buồn bã lắm đây. Phượng ơi, buồn làm gì chứ! Vẫn còn có tôi mà! Tôi sẽ mãi là bạn của phượng, không phải để phượng phải ủ rũ nửa! Phượng lại mỉm cười rồi kìa! Tôi nhặt những chiếc lá, những cánh hoa rụng làm thành một bông hoa. Phượng lao xao như muốn nói: “Bạn đội nó lên đi, công chúa nhỏ!”. Tôi thấy thật thoải mái, dễ chịu khi dược ở bên phượng, lắng nghe tiếng ve râm ran, rã rích, được trò chuyện cùng phượng.
Tôi yêu phượng nồng nàn. Nhiều người cho rằng, mùa hè kết thúc thì thời hoàng kim của phượng cũng chấm dứt. Nhưng tòi không cho là như vây. Đúng, mùa hè kết thúc thì hoa phượng cũng rụng, cành phượng trơ trụi dần. Tuy nhiên, phượng vẫn còn giữ lại một vẻ gì đó rất ấm áp. Phượng vẫn giơ những cánh tay - rõ ràng là gầy hơn trước ra, vẫy chào các bạn học sinh. Đôi lúc tôi bắt gặp phượng đứng lặng lẽ, những cành cây như run lên trong giá lạnh, trước những cơn gió hanh bao. Phượng có bị ốm không? Liệu phượng có bị rét không, khi mà trên mình chỉ có mỗi tấm áo nâu sần sùi, cũ kĩ? Không! Phượng không bị ốm đâu! Phượng vẫn vẫy chào, vẫn vui vẻ chào đón các bạn học sinh đấy thôi! Vài đứa trò nhỏ cố gắng gom hết những chiếc lá úa vàng, tung trả lại cho phượng. Những chiếc lá vẫn rơi xuống, đâu trên mái đầu thành một vòng lá tuyệt đẹp. Những đôi mắt thơ ngây ngước nhìn lên các cánh tay gầy guộc, trơ trụi. Đừng lo các bạn ơi! Lá phượng chỉ đang trốn đi đâu đó để ngủ đông thôi! Đến khi xuân về, nó sẽ lại hiện ra cùng nhiều lá mới... Cái suy nghĩ ngây thơ ấy, bây giờ tôi còn nhớ như in, để rồi mỗi khi các cơn gió lạnh ùa về, tôi lại không khỏi nhớ nhung, xao xuyến...
Xuân về, phượng cũng bừng dậy sức sống. Tấm thân già cỗi khoác chiếc áo nâu nứt nẻ bỗng trở nên đầy tươi mới. Những chiếc lá đã e dè bước ra, cùng mấy tán lá to vui vẻ hàn huyên. Lá phượng xanh mơn mởn, ngon lành như lá me non. Học sinh đến trường sau kì nghỉ Tết đều ngỡ ngàng trước vòm lá của phượng. Phượng lại tràn đầy sức sống, vui vẻ, mạnh mẽ như trước đây. Các bạn tranh nhau kể về kì nghỉ của mình, phượng đều lắng nghe. Bao giờ cũng vậy, phượng luôn chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với mọi người. Phượng sẵn sàng xòe tán lá ra che cho chúng tôi dưới những cơn mưa bụi rây rây của mùa xuân. Tình cảm lặng lẽ, âm thâm ấy của phượng chúng tôi đều cảm nhận được.
Cứ thế, phượng đã trở thành biểu tượng của bao thế hệ học sinh. Chả trách, người ta gọi phượng là hoa học trò! Phượng bao giờ cũng vậy, ấm áp, nồng nàn, luôn quan tâm tới các bạn học sinh.
Người ta nói, thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Nhưng đối với tôi, phượng sẽ vẫn còn sống mãi trong tâm hồn, trong thời ấu thơ, đi học.