Mỗi buổi chiều, khi nắng nhạt màu, gió mơn man trên nền cỏ xanh mượt, cả lũ chúng tôi, đứa nào cũng đem theo một con diều chạy ra đồng thả. Diều của chúng tôi không đẹp cũng không rực rỡ màu sắc. Nó chỉ được ghép từ những cây tre vót nhỏ và những mảnh ni lông cũ kĩ, trông không ra hình thù gì. Gọi là con cá hay con chim cũng dược, thậm chí là con nòng nọc trông cũng giông giống! Hồi ấy, tôi vẽ không đẹp nhưng lại rất mê vẽ. Bố tôi mua cho tôi rất nhiều bột màu. Thế là, tôi không ngừng “tân trang” và “cải tiến” con diều của mình. Trong xóm, chỉ độc diều của tôi là có mắt, mũi, miệng. Tụi bạn muốn nhờ tôi thì phải “hối lộ” cái gì đó được như ổi, đào hoặc một cái kẹo gừng. Chăn trâu, với tôi lúc ấy, chẳng phải là một công việc vất vả! Chỉ việc đưa trâu ra đồng, để cho nó mặc sức gặm cỏ còn mình thì nhảy lên đống rơm cao ngất ngồi ngắm những cánh diều bay lên. Nếu “nhỏ gan”, sợ trâu ăn lúa thì ngồi trên lưng trâu thả diều cũng thú vị ra phết. Có lần, tôi nằng nặc đòi cậu bạn chăn trâu lên lưng trâu ngồi thả cho “oai”! Lúc vừa yên vị, không biết có phải con trâu đánh hơi người lạ hay không mà cứ ngúc ngắc không chịu yên. Tôi rơi từ trên lưng trâu xuống, đau điếng. Bố tôi tức giận cấm cửa một tuần liền.
Thế rồi, tôi bị bệnh, yếu dần đi và không còn tung tăng vui đùa như trước, chỉ quanh quẩn ở trong nhà. Chiều chiều, bố tôi đem ra sân một chiếc ghế thật dài dể tôi có thể nằm ngắm cảnh vật xung quanh bớt đi nỗi buồn. Cứ mỗi lần nhìn những cánh diều bay lên là tôi úp mặt vào hai bàn tay khóc thầm.
Hồi ấy, tôi rất thích đọc truyện cổ tích và tin rằng những cô tiên kiều diễm là có thật. Tôi quyết định viết ước mơ của mình lên giấy, dán vào cánh diều, nhờ nó chở ước mơ của tôi bay đến nơi có cô tiên đang sống. Chiều hôm đó, tôi đợi lũ bạn hàng xóm đi ngang, gửi cu Bin cạnh nhà con diều của tôi, nhờ nó thả giúp. Và, tôi chờ mong một phép mầu...
Thời gian trôi qua, tôi dần lớn và không còn tin điều ấy là sự thật. Thế nhưng, trong kí ức của tôi, những cánh diều mộc mạc ấy mãi mãi là kỉ niệm đẹp. Có những lúc, đi trên đường phố tấp nập và bụi bặm, nhìn thấy cánh diều bay lên giữa trời chiều xanh thẳm, tôi lại thấy, dường như ngọn gió mát rượi, ngọt ngào của tuổi thơ lại thổi về...