Nó tên là Miu, một cái tên dễ nhớ và thật đáng yêu. Miu có vóc dáng nhỏ nhắn với bộ lông màu đen trắng. Nhiều người nghĩ đen và trắng là hai màu tương phản nhau. Nhưng đối với tôi thì, hai màu đó thật là hòa hợp và rất tuyệt vời. Đôi mắt Miu xanh biếc, thật là đẹp. Bốn chân của nó vô cùng nhanh nhẹn, tôi luôn tự hào rằng không có con mèo nào trong xóm có thể leo cây nhanh bằng Miu nhà tôi.
Tuy bố mẹ tôi mua Miu khi tôi đã năm tuổi nhưng tôi vẫn coi nó như một người bạn “bốn chân” của mình vậy. Và Miu thực Sự trở thành người bạn tốt của tôi.
Mỗi lần có chuyện vui buồn thì tôi lại kể cho Miu nghe. Khi tôi có chuyện buồn thì nó nhìn tôi trân trân và kêu “meo, meo” như thể nó đang an ủi tôi vậy. Còn những lúc tôi vui thì nó “ngoao” lên một cách sung sướng và nhảy tưng tưng lên, y hệt trái bóng cao su.
Miu còn là vệ sĩ của tôi. Mỗi lần tôi đi ra vườn, nó lại đi theo và kêu “gừ” khi thấy có con chuột nào bén mảng qua khiến lũ chuột chẳng dám hầm hè, dọa nạt tôi nữa.
Bỗng một hôm, đi học về, tôi không thấy Miu đâu. Thường thì mỗi khi tôi về, nó lại chạy ra tận cửa nhà chào tôi. Nhưng hôm nay... Tôi chạy vào hỏi bố mẹ rằng là có thấy con Miu đâu không, thì bố mẹ bảo không thấy Miu suốt từ sáng đến giờ. Thế là cả nhà tôi cùng nhau tìm con mèo ở mọi chỗ, hỏi hàng xóm nhưng...không thấy. Tôi vô cùng lo lắng cho Miu. Nhỡ Miu gặp phải kẻ xấu thì... Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Bố mẹ tôi cũng bảo mua con mèo khác nhưng tôi không chịu. Đâu phải con mèo nào cũng giống nhau. Đối với tôi, Miu chỉ có một và tình cảm của tôi với Miu cũng chỉ có một mà thôi. Thế rồi một hôm, trên đường đi học về nhà, tôi bỗng thấy ... Miu. Miu đang nằm trong nhà của người nào đó. Tôi vội bấm chuông, một người đàn ông đứng tuổi ra và Miu theo sau. Miu thấy tôi, kêu lên, Miu và tôi ôm chầm lấy nhau, rồi tôi xin phép giải thích cho bác ấy nghe về việc Miu mất. Bác ấy cười và nói thấy nó ở sau vườn nên cho nó ở lại và dặn dò tôi trông mèo cẩn thận. Hôm đó nhà tôi mở tiệc ăn mừng Miu về. Tôi và Miu lại gắn bó bên nhau.
Nhưng thời gian đó không kéo dài bao lâu. Nó chết không phải vì già nua mà chết vì bị con chó nhà hàng xóm cắn. Nó chết năm tôi lên bảy tuổi. Đêm ấy đang say giấc bỗng tôi nghe thấy tiếng Miu kêu thảm thiết và cả tiếng chó gầm gừ nữa. Tôi hốt hoảng bảo mẹ mở cửa ban công ra xem một cảnh kinh hoàng diễn ra. Miu đang dùng chân yếu ớt chống lại. Con chó thì hung hãn cào xé con mèo. Máu loang lổ trên sân. Tôi hét lên và lấy một cục đất ở chậu cây cảnh ném xuống. Con chó bỏ chạy. Tôi chạy xuống nức nở, lay con mèo. Nhưng nó chỉ còn một chút sức tàn và trong cơn hấp hối, nó liếm tay tôi. Rồi nó... chết, nước mắt tôi chảy ròng ròng. Một đứa trẻ bảy tuổi như tôi có biết làm gì hơn ngoài gào lên và nói: “Miu ơi, mày hãy sống lại đi”.
Bây giờ tôi đã lớn. Tôi cũng đã hiểu được nhiều thứ hơn. Dù Miu đã chết nhưng tôi vẫn rất yêu nó. Hình ảnh một con mèo ngộ nghĩnh có màu lông đen và trắng sẽ không phai mờ trong tim tôi theo thời gian. Tôi chỉ mong sao, ở trên thiên đàng. Miu sẽ khỏe mạnh và không còn phải chịu những nỗi khổ mà nó đã trải qua khi còn sống.