Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Biểu cảm về đêm trăng đẹp

Thứ năm - 05/03/2020 09:29
Xa quê đã lâu nhưng tôi vẫn luôn nhớ về nơi xa ấy. Có bao nhiêu điều để nhớ, bao nhiêu điều để thương. Thương lắm, nhớ lắm nhưng yêu nhất vẫn là đêm rằm tháng giêng, đêm trăng sáng nhất trong cuộc đời tôi.
Trăng tháng giêng năm ấy to và sáng hơn bao giờ hết, tôi nghĩ vậy. Bầu trời xuân cao và trong, không một gợn mây. Trăng to như chiếc mâm, tròn xoe giữa bầu trời bao la, rộng lớn. Trăng sáng hiền hoà, đẹp vẻ tươi mới của mùa xuân, trời xuân. Trăng đẹp quá, thơ mộng quá khiến tôi phải thốt lên: “Chao ôi! Sao trăng lại đẹp đến vậy?”. Ánh trăng sáng tinh nghịch, nhảy nhót khắp nơi. Ánh trăng đậu trên tán lá, nhảy xuống vườn cải của bà. Ánh trăng tắm mình xuống dòng sông rồi lại chạy lên ngọn núi. Như một đứa trẻ, trăng cũng thích chạy nhảy, trăng cũng đáng yêu làm sao! Ánh trăng bao trùm cả xóm làng. Đâu đâu cũng tràn ngập một màu vàng dịu mát, một màu vàng bình yên, thơ mộng. Đêm ấy, bầu trời dính đầy những hạt kim cương lấp lánh nhưng tất cả đều thua xa vẻ đẹp dịu dàng mà tươi mới của chị Hằng. Trong vũ trụ, chắc chỉ có những chòm sao rực rỡ mới có thể sánh ngang với vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” ấy. Vẻ đẹp của trăng sẽ sống mãi với thời gian, trường tồn cùng năm tháng. Tôi thầm cảm ơn bàn tay tạo hoá đã khéo léo làm nên một tác phẩm tuyệt vời đến vậy. Ngắm trăng ở quê mới thực cảm nhận được hết vẻ đẹp của trăng. Trong một không gian mênh mông bát ngát, không có ô tô, xe máy chạy ầm ầm, không có mùi khí thải từ các nhà máy, không có dãy đèn chạy dài, thay vào đó là tiếng rì rào của rặng tre, hương thơm ngọt ngào của hoa bưởi và ánh trăng sáng lung linh. Ôi! Đẹp biết bao đêm trăng quê tôi! Càng về khuya, trăng càng tỏ. Tiếng côn trùng rã rích nghe thật vui tai. Cây lá xì xào chuyển động. Dòng nhựa trắng, sức sống mùa xuân mãnh liệt cháy trong từng cành lá. Gió thổi mang bao ưu phiền, mệt mỏi của một ngày bay đi để chìm vào giấc ngủ bình yên.

Nhớ lại năm ấy, tôi bảy tuổi, cũng vào đêm rằm tháng giêng đó, bà nội đã bỏ tôi đi mãi mãi. Trăng đêm ấy đẹp nhưng thật buồn. Tôi đã khóc rất nhiều. Nhìn trăng buồn, trăng mỉm cười nhìn lại tôi. Trăng vẫn sáng, vẫn đẹp dịu dàng vì nó đã đón nhận một thiên thần nhân hậu về với trời. Còn tôi, nhìn trăng, tôi như thấy bà đang vẫy chào mình và nói rằng: “Cháu yêu, hãy cố gắng lên! Bà mãi mãi bên cháu!”.

Đêm trăng ấy là đêm trăng hoàn hảo nhất, đẹp nhất, sáng nhất và cũng là buồn nhất đối với tôi. Trong kí ức của tôi, nó đã trở thành một kỉ niệm cực kì quan trọng: nó đẹp mà buồn. Tôi yêu trăng như yêu chính bà tôi, tình cảm đó sẽ mãi mãi không bao giờ phai vì trăng sẽ vẫn sáng mãi và bà tôi vẫn còn đó.

Nguyễn Thu Uyên (Trường PTDL Lương Thế Vinh)

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây