Hôm đó, Thỏ mẹ đi làm sớm. Thỏ Bông dậy muộn. Nhìn đồng hồ thấy đã trễ giờ, Thỏ Bông bới tung tủ để tìm quần áo mặc đi học. Tìm được quần áo rồi, Thỏ Bông lại chạy ngược, chạy xuôi khắp nhà để tìm bít tất và giày. Sau vài phút, Thỏ Bông cũng tìm được và tất tả chạy đến trường.
Trên đường đi, Thỏ Bông cứ ngượng nghịu làm sao. Hình như chân của nú cái dài, cái ngắn, hay tại vì đường hôm nay bị khấp khểnh? Thỏ Bông khó chịu lắm nhưng nú cũng cố gắng chạy thật nhanh đến trường.
Đến lớp học rồi, Thỏ Bông vội vã đẩy mạnh cửa chạy vào. Mấy chục cặp mắt của các bạn cứ nhìn chằm chằm vào Thỏ Bông. Sau vài phút im lặng, các bạn ai cũng cười, cô giáo Nai cũng cười đến chảy cả nước mắt. Thỏ Bông đỏ cả mặt. Nú ngạc nhiên lắm. Nú cứ nhìn qua, nhìn lại, nhìn tới, nhìn lui mà chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng, cô giáo Nai lên tiếng:
Thỏ Bông, em hãy đến gương soi và nhìn lại mình đi nào!
Thỏ Bông đến gương soi. Trời ơi! Ai thế kia nhỉ? Trong gương soi, Thỏ Bông như một chú hề đang diễn xiếc. Đầu nú thì đội cái mũ len của ông, nhưng lại mặc áo của mẹ, còn cái quần thì bé tí tẹo, vừa chật vừa ngắn của Thỏ Đen. Tệ hại hơn nữa, Thỏ Bông lại mang chiếc giày, chiếc cao, chiếc thấp khác màu nhau. Thỏ bụng xấu hổ quá. Hai tai nú cụp xuống, mặt và tai đỏ bừng. Lúc đó, cô giáo Nai liền bảo:
Từ nay về sau, em phải cẩn thận, ngăn nắp và dậy sớm để đi học đúng giờ, em đã nhớ chưa?
Thỏ Bông khoanh tay lễ phép:
Dạ, em biết lỗi rồi. Em xin nhớ lời cô ạ!
Cả lớp vỗ tay hoan hô Thỏ Bông.