Cương nhìn lên cây xoài gần nhất trong rặng xoài trước phòng Bác và hiểu là xoài đã chín nhiều.
Cương nảy ra một ý, liền bảo Thiết: “Trời còn sớm, chưa ai dậy, để mình kiếm cho mỗi cậu một quả”.Thiết gật đầu đồng tình.
Cương thoăn thoắt leo lên cây và chuyển từ cành này sang cành khác kiếm quả chín. Thiết nhìn xem, cả hai mải mê kiếm tìm quả chín nên quên là trời đã sáng rõ.
Như thường lệ, Bác đã dậy và bước ra sân tập thể dục gần ngay vọng gác. Thấy Bác, Thiết hoảng quá không kịp ra hiệu cho Cương, chỉ kịp chào “Bác ạ!” hơi to.
Bác thấy lạ, hết nhìn Thiết lại nhìn quanh. Thiết càng lo, nhìn lên cây xoài. Bác cũng nhìn lên và thấy ngay Cương trên cây xoài. Cương thấy Bác, hoảng quá, đờ người ra, ngồi xuống, xoạc hai cẳng chân kẹp chặt cành xoài, hai tay bám chặt cành trước mặt và im thin thít. Lúc này chỉ cần một cử chỉ không bằng lòng của Bác cũng đủ làm cho Cương lao từ trên cây xoài cao sáu mét xuống đường đá.
Nhận biết ngay tình thế nguy hiểm của Cương, Bác chạy lại và bảo: “Bình tĩnh! Chú phải bình tĩnh”.
Hai tai ù đặc. Cương không nghe được Bác nói gì nhưng cũng hiểu là Bác lo cho mình, nên đã ổn định dần lại.
Bác lại hỏi:
- Chú đã lấy đủ cho mỗi chú trong tiểu đội mỗi người một quả chưa?
Cương sờ nắn các túi, ước chừng đã đủ nên vội thưa:
- Dạ! Đã đủ mỗi người một quả rồi ạ!
Nói xong Cương định lần theo cành tụt xuống. Nhưng Bác biết thần kinh Cương chưa thực sự ổn định, nên Người bảo:
- Chú lấy cho Bác một quả!
Mừng quá, Cương vội ngước nhìn quanh, hi vọng lấy được quả vừa để biếu Bác. Chợt thấy Bác chỉ tay nói:
- Chú lấy quả trước mặt cho Bác.
Cương ngạc nhiên nói:
- Dạ! Quả ấy còn xanh ạ!
- Bác thích quả đó, chú cứ lấy cho Bác.
Làm theo ý Bác, thấy Bác bắt gọn quả xoài trong tay, Cương mừng quá, niềm vui rộn ràng xua tan mọi hoảng sợ. Cương nhẹ nhàng tụt xuống.
Bác cũng đi lại đỡ cho Cương xuống và bảo:
- Chú đếm lại xem, đã đủ cho mỗi chiến sĩ trong tiểu đội mỗi người một quả chưa?
Cương đếm đủ mười hai qua rồi đứng nghiêm chờ lệnh.
Bác liền trao quả xoài cầm tay cho Cương và bảo:
- Trèo lên cây sớm, sương ướt lại không có dây bảo hiểm rất nguy hiểm. May không sao. Bác cho chú thêm một quả.
Tay cầm quả xoài Bác trao, Cương nghẹn ngào không nói được gì.
Cũng từ đó, đơn vị bảo vệ, mùa xoài nào cũng nhận được trái biếu của cơ quan.
(Ngọc Châu, trong Những ngày được gần Bác,
NXB Quân đội nhân dân, Hà Nội, 2001)