Nước mắt bé Hồng ròng ròng rớt xuống, thương mẹ vô cùng. Người cô nói với em về các chuyện người mẹ ở Thanh Hóa: mặt mày xanh bủng, người gầy rạc... ngồi cho con bú bên bóng đèn, thấy người quen thì vội quay đi, lấy nón che... Bé Hồng vừa khóc vừa căm ghét những cổ tục muốn vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kỳ nát vụn mới thôi. Cô nghiêm nghị đổi giọng bảo bé Hồng đánh giấy cho mẹ về để rằm tháng Tám "giỗ đầu cậu mày, mợ mày về dù sao cũng đỡ tủi cho cậu".
Bé Hồng không phải viết thư cho mẹ, đến ngày giỗ đầu của bố. Mẹ cũng về một mình, mua cho bé Hồng và em Quế bao nhiêu là quà. Chiều tan học, ở trường ra, thoáng ấy một người đàn bà ngồi trên xe kéo giống mẹ, bé chạy theo và gọi. "Mợ Mợ ơi ! ", Xe chạy chậm lại, mẹ cầm nón vẫy, em thở hồng hộc, trám đẫm mồ hôi, trèo lên :, ríu cả chân lại. Con nức nở, mẹ sụt sùi khóc. Em thấy mẹ vẫn tươi sáng, nước da mịn, gò má màu hồng. Miệng xinh xắn nhai trầu thơm tho. Bé Hồng ngả đầu vào cánh tay mẹ. Mẹ xoa đầu con và dỗ: " Con nín đi !Mợ đã về với các con rồi mà".