Bài làm 1:
Nằm khuất sau hai cây cổ thụ cổ kính trên đường Lê Viết Thuật là ngôi nhà của gia đình em. Ngôi nhà này được bố mẹ em mua lại của một người quen cách đây sáu năm.
Nhà không rộng, chỉ có một tầng với khoảng 100 mét vuông nhưng đây là thiên đường lí tưởng của cả gia đình. Nhà em có một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng làm việc, bếp, ban công và khu phụ. Trước nhà, tường quét vôi màu xanh nhạt, cửa sắt rộng sơn màu nâu. Trước sân là một bụi cây hoa ti gôn xanh tốt, tỏa bóng mát xuống sân.
Từ ngoài bước vào phòng khách, em cảm thấy thoáng mát bởi cách sắp xếp gọn gàng và khoa học. Bố em đặt bộ bàn ghế tiếp khách chính giữa phòng. Trên vách tường bên phải là ảnh Bác Hồ được lồng kính treo cao. Trên vách tường bên trái là bức ảnh chụp cả gia đình nhân kỉ niệm 10 năm ngày cưới của bố mẹ. Phía dưới bức ảnh là tờ lịch phong cảnh năm 2006. Bàn thờ được đặt trang trọng trên một chiếc tủ thờ được chạm trổ rất kì công được đặt sát bức tường giữa nhà. Bộ lư hương bằng đồng óng ánh màu vàng như tôn thêm vẻ trang nghiêm nơi thờ phụng tổ tiên. Phía bên trái là một cái tủ nhỏ đặt chiếc ti vi 21 in hiệu SamSung. Buổi tối, bố mẹ em thường xem thời sự ở đây.
Phòng của em ở gần phòng khách, rất thoáng và sạch sẽ được mẹ mua sắm khá đầy đủ tiện nghi (gồm có giường, tủ đựng quần áo, giá sách, bàn học, .). Em trang trí phòng của mình với rất nhiều hình ảnh ngộ nghĩ của Nô-bi-ta, Đô-rê-mon, Xu-ca. nhưng ấn tượng nhất là những bức tranh do chính em vẽ và những vết hình vẽ loằng ngoằng của cu Minh trên các bức tường.
Phòng của bố mẹ và cu Minh rộng hơn, với rất nhiều đồ đạc, nào tủ, nào giường, máy vi tính và bề bộn đồ chơi của cu Minh. Hằng đêm, sau khi em đã ngon giấc. Phòng của bố mẹ vẫn sáng ánh đèn, bên máy vi tính, mẹ em vẫn suy mê làm việc để cho ra đời những cuốn sách bổ ích giúp chúng em có tài liệu học tập và tham khảo.
Tiếp đến là phòng ăn với chiếc bàn và sáu cái ghế gỗ quen thuộc. Chiếc tủ bằng mi-ca mặt kính bóng loáng đặt sát tường. Mẹ em bày chén đũa rất đẹp. Cao trên nóc tủ, bác đồng hồ dựa lưng vào vách gõ nhịp đều đều. Ngày nào bác cũng kiên nhẫn nhắc mọi người trong nhà sinh hoạt đúng giờ. Em rất thích được nằm trên chiếc võng xếp Duy Lợi để đọc truyện hoặc cùng cu Minh chơi đồ hàng. Chiếc võng này có giá chân sắt di động nên được em kéo nó khắp phòng. Ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ngay chiếc quạt trần. Cạnh đó là một chiếc đèn nê-ông dài, tối tối tỏa ánh nắng dịu khắp phòng. Bước xuống tam cấp là nhà bếp, có tủ đựng thức ăn, tủ lạnh, lò vi sóng và giá treo xoong nồi. Ở đây, ngày ngày mẹ em nấu những món ăn ngon cho cả nhà thưởng thức.
Cuối cùng, là khu vực nhà tắm và nhà vệ sinh, mẹ em thường lau chùi sạch sẽ nên lúc nào cũng thoang thoảng mùi nước Vim Sunlight bạc hà.
Nhà em tuy nhỏ nhưng gọn gàng và sạch sẽ. Em yêu ngôi nhà này, vì nơi đây em được sinh ra và lớn lên nên nó gần gũi và thân thương với em vô cùng. Những khi đi chơi xa, em cảm thấy nhớ và mong được về như chú chim non cần có tổ. Ngôi nhà là mái ấm của gia đình em.
Bài làm 2:
Ôi! Mệt quá! Nhưng thôi, cũng sắp tới nhà rồi! Em thầm nhủ với mình như vậy và rảo bước trên đường Bà Triệu. Nhà em ở góc phố này.
Tới nhà rồi! Em reo lên khe khẽ và rút trong áo ra chùm chìa khóa cửa tra vào ổ. Chiếc khóa lanh canh reo vui và kêu tách một cái. Em thở ra nhẹ nhõm, khoan khoái. Cánh cửa đã nhận ra em, từ từ hé mở, để lộ ra một căn buồng ngăn nắp, sạch sẽ. Nhà em đấy! Chính giữa nhà, ngồi bệ vệ chiếc bàn chữ nhật với tấm áo quang dầu láng đỏ. Trên bàn là một anh đồng hồ Liên Xô mặt kền óng ánh, đang tích tắc đếm giờ. Ngày nào anh ta cũng đều đặn đánh thức em dậy đúng giờ. Hai bên bàn, có đủ bốn chiếc ghế dựa cũng màu đỏ tía như bàn. Bên trong đứng áp lưng vào tường là chiếc tủ đứng cao lớn, chững chạc. Tủ giữ hộ em quần áo, ngăn mọi tên kẻ thù là chuột và gián khỏi vào cắn phá. Phía tay phải, nằm đàng hoàng một chiếc giường to. Trên giường, hai tấm chăn giày sụ bọc hoa vải hoa, màu em rất thích, được xếp chồng lên nhau. Người lớn đứng trên giường, đầu vẫn chưa chạm tới đỉnh màn. Cỗ màn thơm mùi vải mới, trắng nõn như một đám mây vông, ban ngày được bàn tay người gấp lại gọn gàng. Ngước mắt lên trần, em bắt gặp ngay bác bong bóng điện tinh nhanh đội cái nón sắt tráng men tròn xoe, sơn viền trắng xanh lam. Tối tối, bác đèn dồn hết sức lực tỏa sáng thêm cho em đi tới những điểm mười đỏ chói.
Nhà em tường quét vôi trắng toát. Nổi bật trên nền vôi là những cánh cửa màu xanh. Nhà em chỉ rộng bốn mét, dài sáu mét nhưng chứa tình thương mến bao la. Mỗi khi về nhà, em thấy mình như chú chim non bay về tổ ấm.
(Bài làm của Trần Thùy Hương)
Bài làm 3
Ngôi nhà em, cửa quay về hướng tây. Cứ mỗi buổi chiều, mặt trời đỏ rực lại thấp thoáng hiện ra sau những lùm cây xanh mượt của phố Phan Đình Phùng quen thuộc.
Bóng mát của cây tỏa ra, trùm lên ngôi nhà hai tầng cao ráo, sáng sủa. Tường nhà quét vôi vàng nhạt, cửa sơn xanh. Cửa kính, cửa chớp đều được lau chùi sạch bóng. Một cành sấu to sà xuống bao lớn trông rất đẹp. Gia đình em ở tầng dưới, tầng trên là nhà của mấy chú công nhân. Nhà em ít đồ đạc cho nên dễ xếp đặt trật tự ngăn nắp. Gian ngoài kê một chiếc bàn tiếp khách và một bàn học. Hai tường đối diện nhau có treo hai tấm huân chương lao động lồng kính. Đó là thành tích kháng chiến chống Pháp của bố em. Tường giữa có treo tranh ảnh Bác Hồ. Bên dưới là bức tranh sơn mài vẽ cảnh vịnh Hạ Long. Gian trong kê hai chiếc giường và một cái bàn xinh để ăn cơm. Sát tường, lõm sâu vào vách là cái bệ xi măng để đồ dùng lặt vạt ở trên. Căn phòng không rộng lắm nhưng rất thoáng mát, sáng sủa và đặc biệt là rất sạch sẽ.
Ngôi nhà đẹp đẽ thân yêu ấy đã giữ bao kỉ niệm êm đềm của gia đình em. Nó gắn bó với em như người ruột thịt. Mỗi khi đi xa trở về, em lại sung sướng được ngồi trong ngôi nhà ấm cúng, được sống giữa tình yêu thương đùm bọc của những người mình yêu mến.
(Bài làm của Hà Thị Hạnh)