Lần đầu tiên quen chú, em có cảm tình ngay với đôi mắt ánh lên niềm tự tin của con người giàu nghị lực. Với thân hình khá vạm vỡ, chú khoan thai bước lên giàn giáo, bắt tay vào công việc quen thuộc hàng ngày. Chú mặc một bộ quần áo công nhân màu xanh, đội chiếc mũ báo hộ màu vàng. Chú cúi xuống xúc vữa, trải một lớp lên hàng gạch đã xây. Rồi chú cẩn thận xếp từng viên gạch màu hồng tươi lên trên. Thỉnh thoảng gặp khoảng trống cuối cùng của một hàng gạch, không đặt vừa viên gạch, chú lấy lưỡi bay chặt bớt đi. Chú dùng cán bay gõ nhẹ nhiều lần để gạch được ngay ngắn và gắn chặt vào nhau. Chú cẩn thận lấy thêm vữa xây lấp đầy khe và làm kĩ để vừa không rơi vãi. Đôi tay thô, rám nắng của chú làm việc thật dẻo dai, đều đặn và chính xác. Chú chăm chỉ làm như quên hết tiếng động ầm ĩ xung quanh. Thỉnh thoảng, chú dừng xây, lấy dây dọi xem bức tường có thẳng đứng không. Khi gạch và vữa đều hết, chú ngồi nghỉ một lát rồi gọi vọng xuống :
- Gạch !
- Vữa !
Thế là gạch được liên tiếp quăng lên. Từ trên cao, chú nhanh nhẹn bắt lấy như một thủ môn lành nghề bắt bỏng, vừa bắt chú vừa xếp từng viên một cách gọn gàng ngay ngắn. Một xô vữa nặng được kéo lên và chú tiếp tục làm. Mặt trời ngày càng lên cao và bức tường xây cũng mỗi lúc một cao. Chú cởi trần đế lộ cái lưng to bè bóng nhẫy và hai cánh tay có bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Chú huýt sáo một điệu nhạc vui như muốn quên đi cái nắng gay gắt.
Nhìn chú làm việc khéo léo và vất vả, em ước mình là họa sĩ. Mình sẽ vẽ một bức tranh miêu tả sự khó nhọc và nguy hiểm của người thợ đã xây nên những ngôi nhà chọc trời, vừng chãi, thách thức gió bão và thời gian. Chính những ngôi nhà ấy đã tạo nên biết bao tổ ấm gia đình, hạnh phúc cho mọi người, trong đó có cả em nữa. Em thầm biết ơn người thợ ấy và mong sau này có máy móc thay sức người để họ đỡ phải vất vả và nguy hiểm khi đứng trên tầng cao.