Đây là một công trường đang thi công xây dựng ngôi nhà hai tầng. Mấy chục công nhân đang lao động khẩn trương trên một khoảng đất trống tương đối rộng. Góc này mấy người đánh vữa, góc kia mấy anh đang xe gạch tiếp tế cho tổ xây dựng trong đó có anh Tạo.
Vóc người anh to lớn, khỏe mạnh, nước da sạm đen vì nắng. Anh đội mũ cối và mặc bộ quần áo bảo hộ màu tím than mới được phát, tay đi găng vải trắng, dày. Anh đang đứng vững chãi trên một bức tường dài xây dở dang, cao ngang thắt lưng. Dưới đất bên phải tay anh là xô vữa, bên trái là đống gạch. Thoạt tiên, anh dùng dao xây xúc một ít vữa phủ đều lên các hàng gạch, tay kia dùng dao xây gõ nhẹ vào nó. Cuối cùng, anh đưa dao gạt những chỗ vữa còn thừa nhô ra giữa các viên gạch. Ngoảnh đi ngoảnh lại anh đã xây hết một hàng gạch. Chuyển sang hàng khác, anh lại đặt viên gạch đầu tiên so le với hàng dưới. Anh chém một viên gạch nguyên hình thành hai mảnh nhỏ, ướm một mảnh để chêm vừa kín chỗ so le ở hàng dưới. Đôi tay anh liên tục hoạt động một cách nhịp nhàng, thoải mái. Thỉnh
thoảng anh rút trong túi ra chiếc dây dọi để kiểm tra độ thẳng của bức tường đang xây. Tay cầm đầu dây ngang tầm mắt anh nheo mắt và mỉm cười, hài lòng với kết quả của việc mình làm. Mặt trời càng lên cao, bức tường trước mặt anh ngày lại càng cao thêm. Ánh nắng chiếu long lanh những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt lưỡi cày xương xương của anh. Tiếng cười đùa rôm rả của anh làm vơi đi nỗi vất vả trong công việc.
Thấy tôi đang ngước nhìn bức tường dài mà anh xây cứ cao thêm mãi và nhìn anh đầy vẻ mến phục, anh đang huýt sáo bỗng ngừng lại, nở nụ cười tươi rói.
- Chú em, có thấy mê cái nghề thợ xây của các anh không?