Tôi đã từng nghe một câu nói rằng: “Hãy hướng về phía Mặt Trời, bóng tối sẽ ngả về phía sau bạn”. Phải chăng con người ta luôn phải biết tự mình quên đi nỗi buồn hay khó khăn để lạc quan bước về phía đằng Đông chiếu sáng đỏ rực ấy? Hãy thử đặt ra cho chính bản thân mình khái niệm của sự lạc quan, niềm tin và hi vọng. Nếu ta sống mà luôn đòi hỏi khó khăn cho người khác hay ép buộc mình phải làm như thế này, như thế kia, mình cứ phải suy nghĩ về một vân đề nhỏ nhặt rồi tự cho mình kết quả sẽ không tốt thì đó chính là sự bi quan của bản thân. Sống lạc quan nghĩa là phải biết thoải mái, không đắn đo những điều không đáng. Bởi lẽ sự lạc quan ấy sẽ khiến ta không ưu phiền mà mất đi vẻ tươi vui hồn nhiên. Niềm tin và hi vọng luôn là những mục tiêu mà ta cần hướng đến. Có thể nói một cách tổng quát tâm hồn là ý nghĩ và tình cảm, làm thành đời sống nội tâm, thế giới bên trong của con người. Lạc quan là có cách nhìn, thái độ tin tưởng ở tương lai tốt đẹp. Hi vọng đơn thuần là sự tin tưởng và mong chờ. Niềm tin là từ dùng để chỉ từng tâm trạng, trạng thái tình cảm tin tưởng vào tương lai mà con người trải qua. Như vậy sông là phải có ước mơ, hoài bão và khát vọng cho riêng mình để làm mục tiêu là phấn đấu và giúp mình tự tin, vững vàng hơn. Nồi buồn có thể sẽ vơi đi khi ta biết hi vọng vào cuộc sống, đặt niềm tin vào chính mình sẽ tạo được niềm vui, nụ cười chứ không phải nét buồn trên gương mặt ấy.
Cuộc sống luôn phức tạp và đầy thử thách vô vàn mà cũng phải trải qua. Sau những lần như thế ta biết tự xoa dịu mình hơn, sống tốt hơn và có kinh nghiệm thật nhiều, bước gần hơn mục đích mà mình đã đặt ra. Tâm hồn ta từ khi sinh ra đã thật trong sáng nhưng sau bao lần vấp ngã lại trở nên trưởng thành hơn. Nếu ta sống mà không biết nghĩ đến những điều xa hơn mà chỉ biết bi quan, u sầu với nỗi buồn hiện tại thì chắc hẳn rằng cuộc sống bạn không sinh động, không tươi vui như bao người khác. Bạn chỉ biết dậm chân tại chỗ mà không chịu di chuyến về phía trước bằng niềm tin. Thất bại trước một việc gì đó, có thể rằng nó sẽ khiến bạn buồn nhưng hãy chỉ xem đó là bàn đạp đế mình chững chạc hơn. Như ông bà ta vẫn thường bảo: “Thất bại là mẹ thành công”.
Sống luôn có niềm tin và mục tiêu hướng về ước mơ sẽ giúp ta có lí tưởng sống cao đẹp. Lần này bạn buồn nhưng lần sau nếu biết hi vọng kết quả sẽ tốt hơn. Sống là không được dừng bước trước sự thất bại hay nỗi buồn mà phải biết hướng đến sự lạc quan, thoải mái, đẩy lùi bóng tối. Thực tế những đứa trẻ mồ côi, bất hạnh, đáng thương luôn biết đặt ra cho mình niềm tin vào tương lai, mục tiêu sống, vươn lên đẩy dần nỗi buồn, cô đơn, tẻ nhạt của bản thân. Nỗi buồn sẽ không tồn tại mãi mãi và nếu bạn vần giữ lôi sống bi quan cho mình thì chỉ đem đến kết quả xấu, rơi sâu vào vực thẳm mà chính ta tạo ra. Vì thế phải tự biết gượng dậy. Tâm hồn là một hạt giông, không thể nào ta lại cứ để sự khô khan bao trùm mãi được. Hãy biết tưới mát bằng dòng nước của sự lạc quan, niềm tin và hi vọng.
Cuộc sống của bạn phụ thuộc vào cách bạn nhìn cuộc sống như thế nào. Có người luôn bi quan và nhìn cuộc sống bằng con mắt u tối. Tuy nhiên lạc quan không có nghĩa là bằng lòng với cuộc sống hiện tại, có thế nào thì dùng thế ấy, an phận và dậm chân tại chỗ mà chúng ta phải luôn hướng niềm tin vào những mục đích cụ thể, cao đẹp của cuộc sống.
Từ đó, học sinh chúng ta càng thấu hiểu hơn phải biết vững vàng với ý chí của mình và đồng thời phải biết chấp nhận sự thật, luôn kiên trì hướng đến mục tiêu, quên dần đi nỗi buồn dù nhỏ nhoi hay lớn lao. Việc gần gũi nhất, cơ bản nhất là ta phải đặt ra mục tiêu học tập, không để nỗi buồn ảnh hưởng đến những điều khác. Gia đình sẽ là nền tảng và niềm tin để ta chia sẻ nỗi buồn, niềm vui.
Mặt Trời chiếu ánh sáng tươi tắn đến mọi vật, mọi con người giúp ta phấn khởi hơn trước nỗi nhọc nhằn, muộn phiền, sưởi ấm nhửng trái tim đang cần tưới mát, khô khan. Chúng ta hãy dành lời khuyên đến cho những con người ấy, đưa họ ra khỏi sự thất bại, u buồn mà bước chân đến tương lai tươi sáng từ niềm tin và hi vọng của bản thân.