Năm ấy, tôi lên 9, sống với mẹ và ông. Ông tôi đã 94 tuổi nên đã già và yếu.
Một chiều nọ, ông bảo với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm...!”. Mẹ gọi tôi đến và báo: “Con mua cho mẹ loại thuốc này nhé”. Tôi nhanh nhẹn đi ngay. Nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đá bóng rủ nhập cuộc. Tôi đồng ý ngay. Khi đã thoảa mãn thú vui. Tôi mới nhớ ra lời mẹ dặn. Tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng thuốc, mua thuốc, rồi mang về nhà.
Bước vào phòng ông, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ tôi đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. “Chỉ vì mình mua thuốc về chậm mà ông chết”. Tôi òa khóc cùng mẹ và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi tôi:
- Không, con không có lỗi vì ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn tự dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa”. Các bạn thấy đó, câu chuyện của tôi đã cho các bạn một bài học đắt giá. Đừng ai như tôi để phải dằn vặt suốt cả cuộc đời.