Giữa khung cảnh nhộn nhịp sắc hoa, một đứa bé chừng 12 tuổi dò dẫm bước đi, buồn bã đến não nùng. Đôi chân bị tật khiến những bước đi của em thêm khó khăn, khập khiễng trông thật tội nghiệp. Dường như mùa xuân chưa đến với em, bộ quần áo rách rưới, mỏng manh không đủ đề chống chọi với giá rét, cái mủ nan rách trên tay vẫn chìa ra trước mặt - “Xin các bác, các cô, các chú, các ông, các bà...”.
Dòng người xô nhau đi, chẳng ai để ý đến đứa bé. Thỉnh thoảng có người dừng lại lạnh lùng vứt vội đồng bạc lẻ vào chiếc mũ của em.
Đang ngắm hoa ngày Tết, thấy cảnh đứa bé xin ăn, ba mẹ con tôi bỗng thấy chạnh lòng. Đứa bé cũng bằng tuổi em tôi nhưng sao đáng thương đến vậy. Mẹ dặn hai chị em tôi đứng chờ. Mẹ vào cửa hàng bán đồ tết một lát rồi đi ra với một bọc lớn trên tay. Mẹ đến bên đứa bé, đặt bọc quà vào tay nó và nói điều gì đó. Đứa bé run run nắm tay mẹ tôi, môi mấp máy lời cảm ơn. Nụ cười hiếm hoi, rạng rỡ bừng nở trên khuôn mặt méo mó, khắc khổ. Dường như mùa xuân đã gõ cửa tâm hồn đứa bé bất hạnh này.
Tôi khẽ hỏi mẹ: “Vừa nãy, mẹ nói gì với đứa bé kia vậy?”.
Mẹ cười phúc hậu : “Một lời chúc mừng năm mới con ạ !!!”.