Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Hãy miêu tả một loài cây em yêu

Thứ năm - 01/10/2020 09:03
Hướng dẫn làm bài văn mẫu tập làm văn lớp 7, đề bài: Hãy miêu tả một loài cây em yêu

Bài 1: Tả một loài cây em yêu

Trong vườn nhà ông em có rất nhiều loại cây, nào bưởi, na, chuối, mít, vải, nhãn. Mỗi loại gần chục cây, mùa nào thức nấy khu vườn luôn làm em say mê. Và mỗi loại cây lại cho một loại quả khác nhau, cây na lá không thơm và tán không đẹp nhưng quả ăn ngon tuyệt vời, mỗi sáng bà lại cầm rổ ra vườn chọn những quả đã mở mắt đem vào dấm, quả nào quả nấy to hơn cả nắm tay người lớn. Cây chuối khẳng khiu nhưng cũng cho những nải chuối quả rất to, chín vàng thơm lừng. Trong các loại cây đó em thích nhất cây bưởi. Ông em nói cây bưởi này có từ rất lâu rồi, ngày đó ông phải đi cách nhà gần năm mươi cây số, đến tận nơi có giống bưởi ngon để mua giống. Đến bây giờ đã ngót hai chục năm trôi qua nhưng cây bưởi nay vẫn chẳng tỏ ra già yếu mà hàng năm quả vẫn đầy cành.

Em rất thích cây bưởi này bởi cây bưởi đã cho em những múi bưởi ngon, và đó còn là nơi lũ trẻ bọn em thường chơi đồ hàng. Mỗi mùa khác nhau cây bưởi lại có những biểu hiện riêng.

Vào mùa lá rụng, cây dường như chẳng còn mấy lá, cành trơ trụi, khẳng khiu như không còn sức sống, thế nhưng đến mùa xuân, cứ như có phép lạ tất cả những cành con tưởng chừng như đang chết dần bỗng nhú lên những chiếc chồi xanh biêng biếc. Trông xa như hàng ngàn mũi tên chĩa lên bầu trời. Và rồi từng chồi non ấy tại tạo thành muôn chiếc lá xanh non mỡ màng, đung đưa vui đùa theo gió. Buổi sáng từng đàn chim hổt líu lo trên cành.

Chỉ sau một thời gian ngắn, cây đã vươn mình xanh tốt, đầy sức sống, như một cô gái mới lớn. Một buổi sáng thức dậy trong tiếng chim hót véo von, em bỗng nhận thấy thoảng đâu đó một mùi thơm nhẹ nhàng quyến rũ. Em chợt nhìn lên cây bưởi và ngạc nhiên chưa, trong tán lá xanh biếc lốm đốm những bông hoa trắng tinh. Hôm đầu còn lưa thưa nhưng chỉ vài hôm sau cả tán cây đã được điểm tô bằng những bông hoa trắng. Hoa bưởi rất nhanh rụng, lúc đầu còn lác đác vài bông rơi xuống nhưng rồi chỉ một vài hôm quanh gốc cây đã phủ đầy một lớp hoa trắng. Em và các bạn thường rủ nhau mang những chiếc rổ con ra nhặt đầy hoa bưởi làm đồ hàng, có bạn còn nhặt hoa bưởi làm nơ cài lên đầu trông rất đáng yêu.

Mỗi buổi sáng thức dậy, hương thơm đầu tiên mà em ngửi thấy là mùi thơm của hoa bưởi. Mùi hương của nó dìu dịu, thoang thoảng, càng bay xa càng thơm. Em đã từng mơ ước có thể dùng những bông hoa bưởi ấy làm thành nước hoa. Những lúc đó em thường ngước lên ngắm nhìn những chùm hoa bưởi xen kẽ giữa màu xanh mơn mởn của lá bưởi.

Những chiếc lá bưởi đun nước gội đầu cũng rất thơm, mẹ em thường lấy để nấu cùng với bồ kết, mùi thơm của lá bưởi vương vấn mãi trên tóc mẹ.

Hết mùa hoa trên cành cây bắt đầu ra những quả non, lúc đầu nhỏ như viên bi sau rồi cứ lớn dần. Chúng em thường nhặt những quả bưởi rụng để làm đồ chơi và đánh chắt, đánh chuyền.

Đến mùa thu những quả bưởi đã to bằng chiếc bát ôtô, lúc lỉu trên cành, quả sai đến nỗi ông em phải lấy gậy chống cành để cành khỏi bị gẫy.

Cây bưởi đó đã gắn bó với em từ khi sinh ra đến giờ, dưới gốc bưởi già đó chúng em đã có bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ. Và đặc biệt với màu hoa trắng tinh khiết cùng với hương thơm ngọt ngào, cây bưởi đã trở thành ấn tượng khó phai trong lòng em. Em tin rằng mai này lớn lên dù có đi bất cứ nơi nào thì hình ảnh cây bưởi nơi góc vườn sẽ luôn trong tâm trí của em.

Bài 2: Tả một loài cây em yêu

Trong mỗi chúng ta, tuổi học trò là thời gian tuy ngắn mà vui vẻ nhất, ý nghĩ nhất trong đời người. Nói đến tuổi học trò là những kỉ niệm buồn vui với thầy cô, bạn bè nhưng đọng lại đâu đó trong tâm trí em một hình ảnh đẹp nhất của tuổi học trò đó là một loài cây em yêu thích nhất – Cây phượng vĩ trước cổng trường em

Nhìn từ xa cây phượng như một chiếc ô khổng lồ, màu xanh của lá hòa cùng màu xanh của bầu trời cao vợi trong sáng của mùa hè.Cây phượng vĩ trước cổng trường em đã cao tuổi, thân cây to và sần sùi, rễ nổi ngoằn ngoèo trên mặt đất như những chú run khổng lồ. Những tán lá xum xuê, mỗi chiếc lá xanh ngắt nhỏ xíu đã góp phần xua tan đi những cái nóng nực của mùa hè. Những cành cây cùng với những chiếc lá vươn dài lên cao để đón ánh nắng mặt trời. Cây phượng có một sức sống thật mãnh liệt, sức sống dẻo dai, bền bỉ, tràn đầy nhựa sống mỗi khi hè về.

Phượng nở báo hiệu cho mùa thi đã đến, hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời.Trời hè với những tia nắng chói chang nhưng kì lạ, càng nắng to hoa phượng càng đua nhau đỏ rực rỡ tăng sự tươi mới cho bầu không khí nơi đây, lá phượng cũng xanh ngắt đua lên trời cao. Lá phượng cũng trở thành một món đồ chơi cho chúng em. Chúng em nhặt từng lá nhỏ để chơi đồ hàng. Mỗi khi buồn, khi vui chúng em đều ngồi dưới gốc phượng tâm sự cùng nhau. Cành lá phượng như những cánh tay vươn ra múa may cùng gió để cùng chung vui với những niềm vui nho nhỏ của chúng em. Hoặc cũng có khi rủ xuống mỗi khi chúng em buồn. Cứ đến cuối năm học, chúng em lại nhặt hoa phượng để ép vào trang vở làm kỉ niệm, đó là những kỉ niệm khó phai.Hoa phượng nở báo hiệu một năm học sắp kết thúc. Chúng em sẽ chia tay bạn bè để bước vào kỳ nghỉ hè dài ba tháng liền. Nhưng buồn nhất là phải chia tay cây phượng – loài cây em yêu thích nhất. Vì cây phượng là người bạn thân thiết nhất của tuổi học trò chúng em. Khi em nghĩ đến lúc phượng nở đỏ rực, ve kêu râm ran cũng là lúc báo hiệu thời khắc chia tay đã đến. Vào những ngày cuối năm học, chúng em thi viết lưu bút và không quên ép cùng trang viết một bông hoa phượng đỏ rực. Những dòng lưu bút của những người bạn thân thiết không bao giờ phai mờ trong tâm trí em. Năm học kết thúc, phượng ở lại một mình, bơ vơ trước cổng trường , chẳng có bóng học sinh đến, phượng buồn, phượng muốn khoe dáng với các bạn học sinh nhưng bây giờ cổng trường đã vắng lặng, chỉ còn tiếng ve kêu. Phượng mong mùa hè chóng qua đi để lại được gặp lại những người bạn học trò.

Em yêu cây phượng bởi nó gắn liền với thời cấp hai của em, mang lại bao nhiêu ký ức về mái trường mến yêu và bạn bè yêu dấu . Em không bao giờ quên được hình ảnh loài cây em yêu thích – Cây phượng – cây hoa học trò.

Bài 3: Tả một loài cây em yêu

Là người Việt Nam chắc chẳng ai xa lạ với cây khế. Tôi biết cây khế trước khi được nghe kể câu chuyện Ăn khế trả vàng và ngân nga lời bài hát “quê hương là chùm khế ngọt”. Tôi yêu loài cây này bởi cái vẻ đẹp bình dị mà thanh cao của nó cũng như yêu những kỉ niệm tuổi thơ tôi từng gắn bó dưới bóng cây.

Cây khế của tôi được trồng trước nhà từ ngày tôi còn lên ba. Ngày trước nó vốn là cây mọc hoang phía sau hè nhưng vì bà tôi sợ nó cô đơn nên đã dời ra trước sân. Cây khế biết ơn bà nên vươn cành cao và xòe tán rộng. Tôi thương cái dáng mảnh khảnh của cành chịu nhiều sương gió mà vẫn dẻo dai. Tôi quý cái gốc sần sùi nhiều vết thẹo, tôi đã nhiều lần khóc khi tiễn những chiếc lá vàng về đất. Lá khế không to nhưng đủ bóng mát cả một góc sân bởi lá có bao giờ mọc lẻ loi. Cho đến bây giờ tôi vẫn giữ thói quen ngửi mùi hoa khế. Tôi thích thú trước từng chùm hoa mọc âm thầm tim tím cả một bầu trời. Hoa khế không rực rỡ, không ngát hương nhưng lại có sức quyến rũ kì lạ với chúng tôi. Mùi của hoa như mùi của cỏ, của lá, của rơm rạ quê hương. Điều kí diệu nhất vẫn nằm ở trái khế xanh xanh khi còn non và ngả vàng khi chín. Đã bao lần tôi say sưa trước hình thù kì lại của trái khế, không giống với bất kì loại trái nào, khế có 5 múi rõ ràng.

Ngày trước tôi chưa hề biết cây khế lại đi vào thơ ca, văn học nhiều đến vậy. Tô chỉ biết rằng nó đi vào đời sống của người dân quê tôi như một phần không thể thiếu. Mẹ tôi thường hái trái khế chín nấu canh chua cá lóc. Ba thì thích ăn mắm chưng, ba bảo mắm chưng không thể thiếu chuối chát và khế. Nhìn những khoanh khế được cắt mỏng hình ngôi sao bày trên dĩa không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của món ăn. Bà tôi lại thích trồng cây khế trước nhà để cây rợp bóng mát cho các cháu vui chơi. Không chỉ thế cây khế còn là cả một niềm mơ mộng đối với lũ trẻ chúng tôi. Những buổi trưa hè, chúng tôi rủ nhau cất nhà chòi bên gốc khế rồi hái từng chùm khế xuống chấm với ít muối cùng nhau ăn. Đứa thì nhăn mặt, đứa hít hà nhưng chẳng mấy chốc cả rổ khế hết nhẵn. Thế nhưng chẳng bao giờ chúng tôi nở hái đến quả cuối cùng trên cây. Chúng tôi ngây thơ nghĩ rằng một ngày nào đó có chú chim quạ đến ăn khế sẽ đền đáp cho chúng tôi những món đồ chơi thật đẹp.

Cứ thế tuổi thơ của tôi trôi qua dưới bóng cây khế trong lành. Những đêm trăng sáng tôi thả hồn mình vào miền cổ tích với những ánh sao rực rỡ trên bầu trời và chiếc đèn lồng xanh, vàng là những trái khế đung đưa. Bà đã kể biết bao câu chuyện, làm sao tôi có thể đi qua hết cũng như chẳng thể nào nhớ nỗi mấy mùa hoa khế rụng. Cây khế của tuổi thơ, cây khế của ước mơ tôi ơi! Tôi mãi gọi tên như một người bạn chân thành.

Tôi đã lớn, cây khế cũng già tôi chẳng còn chơi trò trốn tìm bên gốc khế cũng chẳng thể nhìn thấy cây mỗi ngày. Thế nhưng dù ở nơi đâu, thấy thấp thoáng màu hoa khế và cái hương thoang thoảng dịu dàng, tôi lại cảm thấy bình yên đến lạ lùng. Tôi yêu cảm giác bình yên ấy như tình yêu mà tôi dành cho loài cây mẹ quê hương của mình.

Bài 4: Tả một loài cây em yêu

Ở những làng quê miền Bắc, đâu đâu cũng có cây xoan, một thứ cây quen thuộc, gắn bó với cuộc sống của người nông dân tự bao đời. Từ vùng trung du đất cằn sỏi đá đến vùng châu thổ sông Hồng màu mỡ, xoan được trồng trên đồi hay ven con đường làng uốn lượn quanh co, quanh nhà. Xoan rất dễ sống. Người ta chỉ cần đào một cái hố nho nhỏ, ươm cây xoan con con và đặt vào đó một niềm hi vọng.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Khoảng năm đến sáu năm sau, cây xoan đã trưởng thành. Thân cây cao và thẳng tắp, màu nâu sẫm. Cành xoan khẳng khiu, đầu cành lưa thưa một vài túm lá. Lá xoan mỏng và nhỏ, màu xanh đậm, phất phơ trước gió.

Cây xoan đẹp nhất là vào cuối tháng ba, mùa hoa xoan nở. Những bông hoa nhỏ bé, cánh tím phớt, điểm mấy chấm đen li ti nở thành từng chùm. Mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua, những chùm hoa lại đong đưa, đong đưa khe khẽ. Không khí trong làng thơm ngát hương hoa xoan, một mùi thơm mộc mạc, dịu dàng hơn cả hoa cau, hoa bưởi.

Ở làng em, nhà nào cũng trồng xoan. Ngọn xoan cao vượt lên khỏi những khu vườn cây cối xanh um. Sau trận mưa, hoa xoan rơi đầy lối ngõ, rắc trên những luống rau cải xanh mướt và lấm tấm cả trong vại nước trước sân nhà.

Ngắm hàng xoan trồng trước ngõ, ông em tấm tắc khen cây nào cũng to, cũng đẹp. sang năm là có thể đốn xoan làm cột, dựng thêm chiếc nhà ngang. Gỗ xoan dẻo dai, bền chắc và đặc biệt là không mối mọt nào đục được. Ông bảo em nhớ nhắc ông bữa nào tỉa bớt lá xoan già để ủ làm phân xanh bón lúa.

Giống như tre, trúc, cây xoan là bạn thân của người nông dân Việt Nam từ ngàn xưa. Xoan mọc ở khắp nơi, không chê đất xấu đất cằn. Nét đẹp giản dị của cây xoan góp phần làm nên vẻ đẹp của bức tranh thiên nhiên thanh bình chốn làng quê Bắc bộ.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây