Bài 1: Tả một người thân của em
Trong cuộc đời mỗi người, luôn in dấu trong tâm hồn là hình ảnh một người nào đó mà ta rất yêu quý, kính trọng. Với riêng em, người mà em yêu quý nhất đó là người bà kính yêu giống như người mẹ luôn bảo ban, chăm sóc em. Có lẽ bà đã trở thành ngọn lửa sưởi ấm lòng em, là người nuôi dưỡng trong em những ước mơ hi vọng tươi đẹp.
Bà em năm nay đã ngoài 70 tuổi, mái tóc bà bạc phơ như bà tiên. Nước da bà rám nắng bởi thời gian tảo tần nuôi nấng các con, các cháu. Trông bà hiền lành, phúc hậu như bà tiên, luôn ánh lên sự trìu mến với mọi người. Bố mẹ đi làm ở xa, tuy vậy nhưng em lại được bù đắp bởi tình cảm ấm nóng từng chút của bà. Bà luôn quan tâm, bảo ban, ân cần săn sóc em. Bà thuộc hàng ngàn câu ca dao, tục ngữ, đó là nguồn suối trong lành, dịu ngọt hằng đêm bà vẫn dùng để vỗ vể ru hời cho em vào giấc ngủ sâu.
Tuy đã ở cái tuổi gần đất xa trời nhưng bà còn minh mẫn lắm, chỉ cần nghe tiếng bước chân từ xa bà đã nhận ra đó là con cháu mình trong nhà. Bà rất hòa đồng, tốt bụng chia sẻ ngọt bùi với làng trên xóm dưới, vì thế mà có lẽ không ai trong xóm em không quý bà. Tuy cao tuổi, là người đi về trong những nhịp sống xưa, lâu đời, truyền thống thế nhưng bà không bao giờ cổ hủ, độc đoán mà luôn rất hiện đại trong lối suy nghĩ về sự vận động thay đổi của cuộc sống để nhìn nhận vấn đề toàn diện. Chính vì thế, chưa bao giờ bà khiến ai phải phật lòng. Những khi vui hay buồn em đều tâm sự với bà, bà lại vỗ về, trao cho em tình yêu thương âu yếm và những lời dạy bảo ân cần khắc sâu vào trong tim. Bà là cả một nguồn tri thức dồi dào, quý giá để em học hỏi, trong bà hòa quyện cả truyền thống và hiện đại, những nếp sống cổ xưa nhưng rất văn minh. Bà quả là tấm gương sáng để em học hỏi.
Tuổi thơ cùng bà in dấu trong tâm khảm em bởi biết bao kỉ niệm. Nào là những trưa hè oi nóng, nà thức quạt cho em giấc ngủ ngon lành, rồi những khi đông về bà nhóm lửa sưởi ấm đêm đông, luộc khoai, luộc sắn để em ăn đỡ đói lòng. Bà hay kể chuyện ngày xửa ngày xưa của tổ tiên ta ngày trước, nhắc em nhớ về cội nguồn gốc rễ của mình, nhắc cho em những bài học nhân sinh sâu sắc.
Nhớ bà, nhớ những lời ru ngọt ngào, du dương và cả những lời chỉ bảo ân cần của bà. Đó là người mà em yêu quý nhất, người đã thắp lên trong em ngọn lửa của niềm tin, hi vọng sáng ngời. Dẫu mai sau dù bà có đi xa thì trong trái tim em hình bóng người bà thân thương cũng sẽ không bao giờ phai nhạt.
Bài 2: Tả một người thân của em
Bà em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Nhà bà ở cách xa nhà em hàng trăm cây số nên chỉ thỉnh thoảng vào dịp tết hay dịp hè em mới được về thăm bà.
Mỗi khi nhớ về bà, trong đầu em lại hiện lên hình ảnh bà với mái tóc đã bạc trắng được cuốn lên gọn gàng bằng chiếc khăn nhung đen bóng, dưới mái tóc đó là khuôn mặt phúc hậu. Mỗi khi bà cười các nếp nhăn lại co lại trông bà giống như những người bà trong chuyện cổ tích. Nụ cười của bà có phần đã móm mém nhưng vẫn rất tươi. Dáng bà bé nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn.
Em còn nhớ mỗi khi về quê thăm bà đều được bà ra đón tận đầu ngõ. Từ xa em đã thấy bà bước đi chậm rãi, khuôn mặt bà rạng rỡ, bà ôm em vào lòng, mùi trầu phả vào em thơm phức.
Những ngày hè được về ở với bà là những ngày em thích nhất. Sáng sáng em lại được theo bà đi chợ làng. Khu chợ ngay gần nhà nên hai bà cháu thủng thẳng dắt nhau đi. Em lon ton lúc chạy trước lúc chạy sau. Dẫu đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng bà em vẫn còn khá mạnh khỏe. Dáng bà gầy nhỏ, bà thường mặc bộ quần áo nâu giản dị bước đi chậm dãi trên con đường làng.
Bà thường ngủ dậy rất sớm để lụi cụi chuẩn bị bữa sớm cho cả nhà; Bà nấu ăn rất khéo, nồi xôi bà thổi thường dẻo và thơm ngậy. Đó là món xôi mà em rất thích. Bà làm việc suốt ngày không ngơi tay. Nhiều khi thấy bà già rồi mà vẫn cặm cụi làm việc nhà mọi người đều khuyên bà nên nghỉ ngơi nhưng bà cười hiền hậu nói: Bà làm mãi quen rồi, bây giờ không làm nữa buồn tay buồn chân lắm, mà còn ốm người nữa. Những lúc rỗi rãi bà lại mang quần áo của em ra xem có chiếc nào đứt cúc thì đơm lại, vừa làm bà vừa kể chuyện ngày xưa cho em nghe. Hồi ấy bà vất vả lắm, mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ nên hai chị em bà phải đi ở thuê để kiếm sống qua ngày, đó là những chuỗi ngày vô cùng vất vả vừa đói khổ vừa bị khinh rẻ. Bà không được học hành đến nơi đến chốn nên cả cuộc đời vất vả nghèo khổ. Chính vì vây bà mong em bây giờ có điều kiện học tập rồi thì phải cố gắng học cho thật tốt để sau này khỏi khổ. Những lúc đó khuôn mặt bà thật buồn, đôi mắt nhìn ra xa như đang sống lại thời đó. Em thương bà hơn. Em ước ao mình học thật giỏi và lớn thật nhanh để có thể giúp bà được nhiều hơn.
Vào đêm trăng, bà ngồi kể chuyện cổ tích cho em nghe. Giọng bà truyền cảm, trầm ấm đưa em vào thế giới cổ tích, ở đó có cô Tấm mồ côi, nghèo khổ, dịu hiền; có người em tốt bụng không hề oán giận người anh tham lam chiếm hết cả gia sản chỉ chia cho em một cây khế ở góc vườn… Sau mỗi câu chuyện kể bà thường nói: Cháu có thấy không tất cả những người tốt đều trở thành người sung sướng hạnh phúc còn những kẻ độc ác sớm muộn sẽ bị trả giá. Những câu chuyện của bà khiến em rất thích thú, hơn nữa em còn hiểu rằng mình cần phải sống thật tốt.
Mỗi khi em làm được việc tốt bà thường xoa đầu em và nói: Cháu của bà ngoan lắm! Rồi bà cười thật tươi.
Có lần do cả ngày đi chơi dãi nắng, đến đêm em bị ốm, bà lại cặm cụi thức chăm sóc em. Bà nấu cháo, bón cho em từng thìa cháo một, vừa bón cho em bà vừa dỗ dành. Bàn tay bà thật ấm áp dịu dàng. Để em bớt nóng bà còn lấy khăn lạnh đắp cho em, chốc chốc bà lại thay khăn một lần, rồi bà lại kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích để em có thể ngủ ngon. Khuôn mặt của bà đầy lo lắng, những lúc đó em thấy thương bà vô cùng, em tự trách mình mải chơi quá không chịu nghe lời bà để bà phải lo lắng. Những buổi chiều hè khi ông mặt trời sắp lặn hai bà cháu lại dắt nhau ra bờ sông hóng mát, gió thổi nhẹ nhàng. Được sống bên bà em em cảm thấy rất vui sướng em mong sao bà mãi khỏe mạnh để những ngày hè được trở về quê và sống trong tình yêu thương chăm sóc của bà.
Những ngày hè nhanh chóng qua đi, ngày trở về thành phố lòng em thật buồn vì phải xa bà. Và bà cũng rốt buồn và tiễn em ra tận đầu làng, bà dặn dò em nào là cháu về nhà nhớ học tập thật tốt, nghe lời bố mẹ, trông em để bố me còn đi làm, sang năm được nghỉ hè lại về với bà và nếu học giỏi bà sẽ có quà. Chiếc xe đã bắt đầu chuyển bánh mà bà vẫn đứng trông theo. Em thầm hứa sẽ học tốt để bà vui lòng và mau chóng được về bên bà để nghe bà kể chuyện. Đối với em, bà như một bà tiên trong chuyện cổ tích, người có thể đem lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho em.
Bài 3: Tả một người thân của em
Nhạc, hoạ, văn thơ... đều ca ngợi lòng mẹ. Với em, mẹ là tất cả bầu trời, là hơi thở ấm áp, là tình thương yêu vô bến bờ nuôi em lớn khôn.
Mẹ em đã tứ tuần. Dáng mẹ gầy gầy, nhỏ nhắn với mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Tóc mẹ xoăn tự nhiên nên ngọn tóc uốn cong, úp sát vào gáy, từng lọn tóc bồng bềnh rũ hai bên má rất xinh. Khuôn mặt mẹ thon thon, mắt to và mơ màng, hơi buồn buồn. Tia mắt mẹ sáng long lanh khi mẹ cười, trầm tĩnh, phân vân khi mẹ có điều lo nghĩ. Với vẻ mặt điềm đạm, vững tin đầy nghị lực, mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà, âu yếm, dịu dàng chăm sóc các con. Mẹ em làm việc gì cũng nhanh gọn, phong thái ung dung, vẻ ung dung ấy truyền sang các con nên chúng em quen việc, tự chủ trong học tập và càng vững vàng, vui vẻ hơn khi có mẹ bên cạnh.
Quanh năm suốt tháng mẹ chỉ thích ở nhà làm việc. Ngoài giờ làm việc ở công sở, mẹ chăm lo việc nhà, nấu cơm nóng canh sốt cho bố con em. Rỗi rảnh một tí, mẹ đọc sách báo, trồng hoa hoặc cắt may. Mẹ lúc nào cũng gọn gàng trong bộ đồ màu xanh nhạt. Đi làm hoặc đi phố, mẹ mặc đồ âu đàng hoàng, lịch sự. Em thích ngắm mẹ lúc mẹ đi dự tiệc cưới. Lúc ấy mẹ mặc áo dài, trang điểm rất đẹp.
Mẹ em đảm đang việc nhà, hiền hậu và cư xử khéo léo với hàng xóm láng giềng. Với bố em, mẹ ân cần chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, đằm thắm, nhỏ nhẹ trong lời ăn, tiếng nói. Với các con, mẹ nghiêm khắc dạy dỗ và âu yếm ngọt dịu khuyên răn. Em tự hào vì mẹ em giỏi giang và xinh đẹp nhất nhà ngoại.
Ngoài việc kèm dạy cho chúng em, mẹ còn truyền đạt cho các con tình yêu thiên nhiên, yêu con người, yêu đất nước qua tình làng nghĩa xóm, qua những điệu ru ca dao, qua thơ ca đầy sức thuyết phục, cuốn hút. Em tự hứa cố gắng chăm học, học giỏi để trưởng thành vững vàng như hoài bão của mẹ nuôi dạy, bảo ban.
Bài 4: Tả một người thân của em
Tình cảm gia đình bao giờ cũng là thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất. Thứ tình cảm đó đã nuôi nấng tâm hồn mỗi con người và khiến nó trở nên ấm áp hơn. Trong gia đình em ngoài cha mẹ thì anh trai chính là người gần gũi và luôn yêu thương em hết mực.
Gia đình em có 4 người: bố, mẹ, anh trai và em. Anh trai hơn em 8 tuổi liền, nghe mẹ nói thì năm đó nhà chưa có điều kiện nên bố mẹ để anh lớn rồi mới dám sinh em vì sợ không nuôi được. Anh tên là Thanh đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học trên Hà Nội. Thỉnh thoảng cuối tuần anh mới được về thăm nhà. Đối với em, anh là một tấm gương để em học tập và phấn đấu noi theo.
Anh Thanh có dáng người dong dỏng cao của bố còn khuôn mặt lại có những đường nét của mẹ. Anh cao lắm có lần em hỏi anh bảo cao tận một mét bảy lận. Chân tay anh dài ơi là dài, có lần thi chạy với anh dù chấp em chạy trước cả nửa đoạn đường cuối cùng thì anh vẫn về đích trước. Anh có làn da rám nắng đây chính là kết quả của một quãng thời gian học tập miệt mài và đi làm thêm để phụ giúp bố mẹ. Anh không đẹp trai như những chàng trai trong phim thần tượng nhưng lại có gì đó rất rắn rỏi. Mắt sáng, vầng trán rộng mà có lần em nghe nói những người có vầng trán này thường rất thông minh.
Quả đúng như thế nói về học lực thì anh là một tấm gương điểm sáng để cho lũ trẻ em hàng xóm trong đó có em noi theo. Suốt 12 năm liền anh đều đạt học sinh giỏi, trong nhà khắp nơi đều lưu giữ bằng khen của anh. Nào là học sinh giỏi vật lí cấp huyện, học sinh giỏi casino toàn quốc.... Vì thế nên cũng theo đam mê và nguyện vọng gia đình năm lớp 12 anh đăng kí thi công nghệ thông tin. Em cũng không biết đó là gì chỉ nghe bố nói sau này anh sẽ là những người lập trình viết nên những phần mềm liên quan đến máy tính.
Anh Thanh chơi thể thao rất giỏi hầu như trò nào anh cũng biết. Hồi bé em thường thấy anh mỗi buổi chiều đi học về là lại theo các anh trong xóm đi đá bóng, lớn lên thỉnh thoảng thấy anh đá cầu, chơi cầu lông, đánh cờ tướng, cờ vua.... Anh rất đa tài, ngoài thể thao còn biết chơi ghi ta. Có lần em thấy anh bảo xuống đại học anh tham gia câu lạc bộ ghi ta sinh viên vừa để giải trí vừa để thư giãn.
Anh là một người ít nói hình như cái tính đó di truyền từ bố thì phải. Thế nhưng không vì thế mà anh em xa cách thậm chí anh còn rất yêu quý và quan tâm em. Mỗi lần đi học xa về anh đều mua quà bánh cho em, khi thì quyển sách, khi thì cái bút.... Anh lúc nào cũng mong cô em gái bé nhỏ học hành thật tốt, thật ngoan để bố mẹ vui lòng.
Giờ anh xa nhà thỉnh thoảng em lại thấy nhớ anh lắm nhớ những lúc anh nấu cơm dỗ em ăn khi em ốm còn bố mẹ bận công chuyện, những lần anh dạy em học bài mặc dù em mải chơi nhưng chẳng đành quát tháo.... Chỉ mong anh cố gắng học hành thật tốt rồi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cả nhà.
Em vô cùng yêu quý anh trai của mình. Em thầm hứa với mình sẽ học tập và noi gương anh trở thành một con ngoan trò giỏi để bố mẹ vui lòng.