Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Hãy miêu tả hỉnh ảnh mẹ hoặc cha khi em làm được một việc tốt.

Thứ tư - 11/09/2019 23:09
A. Dàn ý
- Đề bài yêu cầu miêu tả mẹ / cha trong một tình huống cụ thể là khi em làm được một việc tốt.
- Miêu tả qua sự quan sát từ thực tế và qua tưởng tượng.
- Bài làm cần đủ những ý chính sau:
Mở bài:
+ Tình cảm của em đối với mẹ / cha.
+ Giới thiệu đối tượng cần tả: hình ảnh mẹ / cha khi em làm được một việc tốt.
Thân bài:
+ Khái quát chung về hoàn cảnh được tả:
• Em làm được việc tốt khi nào (thời gian)?
• Việc tốt đó là việc gì? (đạt điểm cao, được khen thưởng, giúp đỡ bạn, nhặt được của rơi trả lại cho người đánh mất...).
+ Hình ảnh mẹ / cha trong hoàn cảnh đó:
• Vẻ mặt: vui mừng, sung sướng, hài lòng...
• Đôi mắt: ánh lên niềm vui và tự hào, nhìn em thân thương, trìu mến...
• Miệng cười tươi rạng rỡ...
• Lời nói: khen ngợi, động viên, tự hào, tin tưởng...
• Hành động: xoa đầu khen ngợi, ôm con vào lòng, ân cần, quan tâm chăm sóc...
Kết bài:
+ Cảm nghĩ của em về cha / mẹ
• Cảm động trước tình yêu thương của cha / mẹ...
• Tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn nữa để cha mẹ vui lòng...

B. Bài văn mẫu
Con cái là lẽ sống của cha mẹ, ai đó đã từng nói thế. Và cha mẹ sẽ thật vui vẻ, hạnh phúc nếu con cái ngoan ngoãn, giỏi giang. Em nhớ mãi khuôn mặt rạng rỡ của mẹ nhìn em đù khi đó em chỉ làm được một việc tốt rất nhỏ.

Hôm đó, khi đi học về, em thấy đằng trước mình là một cô khoảng gần ba mươi tuổi. Một tay cô bế em bé, một tay xách cái làn. Chiếc làn nặng và em bé làm cô đi lại rất khó khăn. Thấy cô đặt cái làn xuống đất để đứng nghỉ, em vội chạy đến gần và nói:

- Cô ơi, cháu xách giúp cô cái làn nhé!

Cô cười và nói:

- Cám ơn cháu, cháu giúp cô thì tốt quá!

Thế rồi cô và em vừa đi vừa chuyện trò. Hóa ra cô tên là Minh, là cháu họ của bà Thi cạnh nhà em. Mẹ con cô đến thăm ông bà ấy. Khi đến nhà bà Thi, nhìn thấy cổng khóa, cô ấy tần ngần. Em vội nói cô đừng lo, cháu đi tìm giúp. Vì em biết, giờ này bà Thi thường cùng mấy bà đến giúp cụ Tứ, cụ già không con ở cuối xóm. Quả là vậy, nghe em nói, bà Thi vội ra về và rất vui khi gặp mẹ con cô Minh.

Chiều muộn, khi em cùng mẹ quét dọn sân vườn thì bà Thi cùng mẹ con cô Minh sang chơi. Cả bà và cô đều khen em ngoan ngoãn, chu đáo. Cô Minh còn bảo mẹ:

- Chị thật khéo dậy con. Em mong bé Sứt nhà em sau này cũng được như thế.

Em đỏ mặt vì xấu hổ. Lúc ấy, mẹ nhìn em. Gương mặt rám nắng của mẹ sáng bừng niềm tự hào. Khuôn mặt xương xương bình thường trông khắc khổ bởi nắng mưa vất vả chợt trở nên xinh đẹp hơn hẳn. Đôi mắt mẹ nhìn em thân thương, trìu mến. Những nếp nhăn vốn hằn rõ quanh đôi mắt người giàn ra và sắc hồng hiện lên trên hai gò má lấm tấm vệt tàn nhang. Mẹ mỉm cười:

- Cám ơn bà và cô, cháu nhà tôi vần còn ngốc nghếch lắm.

Dù lời nói rất khiêm nhường nhưng ánh mắt mẹ láp lánh đầy vẻ hài lòng. Mẹ nắm tay tôi, xiết chặt trong bàn tay gầy guộc của mẹ. Tôi cảm thấy cay cay mắt. Tôi biết mẹ vất vả để chị em tôi được sống thoải mái, vui vẻ. Nhìn mẹ tôi thương quá. Nhất định tôi sẽ thật ngoan, thật giỏi để mẹ luôn vui vẻ, tự hào về mình.
 

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây