Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Hãy kể một kỉ niệm về món đồ chơi em thích

Chủ nhật - 10/04/2016 10:07
Cứ mỗi khi đông qua, xuân về, gia đình tôi lại tất bật chuẩn bị hành lí về quê đón giao thừa. Trở về căn nhà nhỏ với những kỉ niệm thân thương, được nghe những lời thăm hỏi ân cần của cô chú, tôi có cảm giác mình đang trở về cội nguồn. Những lúc sum họp thế này, tôi lại chợt nhớ đến chú Mạnh, nhớ đến con gấu bông có cái tai dài và đôi mắt long lanh.
Chú Mạnh là người cùng quân ngũ với bố tôi. Chú rất thân thiết và hiểu bố tôi. Đó là tất cả nhũng gì tôi biết về chú. Chú hay cười và kể chuyện cho tôi nghe.
 
Một hôm chú đến nhà chơi, mang theo một món quà cho tôi. Đó là một con gấu kì lạ, nó không hề giống với bất cứ chú gấu bông nào tôi đã từng thấy. Cái tai dài cụp xuống hai bên má, dáng hình trông hơi vụng về, đôi mắt lại mở to đầy sức sống. Chú Mạnh nhìn tôi một lát rồi nói:
 
“Con biết không, khi mẹ mang thai con, bố đã làm một món quà. Bố tự tay làm con gấu đó đấy! Tiếc rằng thời gian chỉ cho bố làm cái đầu, còn phần thân là do chú làm nốt. Bố con ừ trên thiên đường nhưng vẫn luôn hướng về cô con gái yêu bé bỏng. Bây giờ chú thật mãn nguyện khi đã thực hiện xong lời ước của bố con trước khi mất”.
 
Tôi sững người. Nhìn chú rồi nhìn con gấu bông, vẻ mặt đầy băn khoăn. Phải chăng bố luôn nhìn về mình. Chú còn bảo trong đó có một bí mật tôi tự phải tự khám phá ra.
 
Buổi chiều hôm ấy, tôi không hề bước chân ra khỏi nhà. Tôi cứ loay hoay xem con gấu có bí mật gì. Bí mật nào khiến chú tỏ vẻ hân hoan. Tôi nhìn kĩ con gấu. À! Đây, nó có một cái dây kéo khá sờn, bé tí ở phía sau đầu. Tôi hồi hộp mở cái dây kéo, thận trọng như sợ cái dáy đứt mất vậy. Một bí mật mà giờ đây khi nghĩ lại cũng cảm thấy hạnh phúc như khi có bố ở bên.
 
Đó là một tấm hình trắng đen, vàng ố mà bố chụp khi trước. Khuôn mặt hình chữ điền, tay trong tay với mẹ. Cái tấm hình đã được lưu giữ mãi suốt máy năm trong con gấu bông này. Tôi tròn xoe khi từ trong đó rơi ra một bức thư viết tay dành cho mình.
 
“Khanh yêu dấu!

Bố chưa từng gặp mặt con lần nào. Nhưng bố biết con. Con luôn ở trong trái tim của bố, của một người cha lâu nay cầm súng, giờ lại sắp gần đất xa trời. Bố rất yêu con, con à! Cái tai dài ấy của gấu bông sẽ thay bố lắng nghe từng nhịp đập nhẹ nhàng trong trái tim của con. Đôi tai ấy sẽ luôn luôn lắng nghe từng lời mong ước cửa con. Còn đôi mắt luôn dõi theo con, đế nhìn con khôn lớn, trưởng thành từng ngày.

Bố yêu con. Mãi mãi như vậy

Bố Thành”
 
Tôi òa khóc, tay giữ chặt con gấu bông - con gấu bông bố đã làm vì tình yêu dành cho đứa con gái chưa một lần được gặp mặt.
 
Từ đó tôi nâng niu con gấu bông, tưởng chừng chẳng còn thứ gì khiến tôi yêu hơn nữa. Con gấu luôn theo tôi khắp mọi nơi. Con gấu luôn nằm bên tôi mỗi tối. Những lúc buồn, lúc vui, tôi cũng nói cho gấu nghe như thể bố đang ở cạnh tôi vậy?
 
“Bố ơi, con yêu bố lắm! Con sẽ không bao giờ làm cho bố và mẹ buồn”. Con hứa với bố sẽ chăm ngoan học giỏi và chú gấu bông bố dành tặng sẽ mãi mãi là một vật quý báu nhất của con.

Phạm Phương Khanh

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây