Hội chơi có bốn người: Hai chị em tôi, chị Nga nhà ở đối diện và cái Thơ - đứa bạn hàng xóm học trên tôi hai lớp. Chiều nào chúng tôi cũng tụ tập trước sân ngồi trên thềm đá hoa thi nhau trổ tài. Dĩ nhiên luật chơi do chúng tôi đặt ra cũng gần giống như những nơi khác nhưng có mấy điều chị nga nghĩ ra, tôi thấy vô lí vô cùng! Toàn có lợi ích cho chị Nga! Vậy nên dù bé hơn tôi vẫn gân cổ cãi và không chịu đồng ý - chẳng hiểu sao mà hồi ấy tôi có tư tưởng “bình đẳng” tiến bộ như thế ! hai đứa kia sợ bị chị Nga giận, không chơi nữa nên về phe chị. Kết quả là tôi bị gán một chữ “kiêu” to tướng. Tức anh ách nhưng chẳng nhẽ không chơi, thôi đành chấp nhận, miễn sao chơi vui là được. Vì đơn giản là tôi chơi kém nhất bọn. Cứ nhìn kiểu tung bóng, “quăng” que vụng về của tôi thì biết. Thể tung tóe một đằng, bóng ném ở một nẻo, khiến tôi luôn ì à ì ạch ở phía sau, khi mà lũ bạn tôi đã qua hết ván này đến ván khác. Tất nhiên cũng có lúc “thiên tài” đột xuất trong tôi trỗi dậy, tôi leo lên đến thẻ mười và có thẻ múa kiếm điểm. Nhưng ôi thôi ! Bàn tay quay que vút ra tận ngõ, nhanh hơn cả tên lửa cũng nên và không ai khác, tôi lại phải chạy chạy lon ton ra nhặt nó về...Chưa hết, tôi còn có cái tật “xấu xí” và đến giờ vẫn chưa bỏ được là há miệng to ơi là to mỗi khi chuẩn bị bắt bóng (chắc để lấy thêm ôxi đấy mà). Đó luôn là trò hề để em tôi diễn đạt lại làm cả bọn cười nghiêng ngả, tôi ngượng chín mặt nóng ran nhưng lại quên ngay. Chiều vàng tràn ngập tiếng cười...
Có lần hăng quá, tôi ném luôn quả bóng xuống cái hố gần đấy. Mon mem lại gần bờ, tôi với tay...và ngã nhào xuống nước. Mẹ tôi kéo tôi lên và thật may mắn là tôi chưa uống ngụm nước nào. Ngồi trùm chăn co ro trên giường, tôi bất đắc dĩ nghe “bài dân ca” của mẹ. Mấy đứa bạn đứng nép sau cánh cửa khúc khích cười ... Nắng vàng chiều đầy sân... Mấy hôm sau, tôi lại trốn mẹ chuồn cửa sau sang nhà cái Thơ chơi. Tiếng bóng gõ xuống sân nhà vang vang, đều nhịp, tiếng que thẻ lách cách tạo thành thứ âm thanh thật êm ái quyến rũ ... Cả đến lúc ngủ, tôi còn mơ thấy mình đạt giải vô địch, bố mẹ mang hoa không ngớt chúc mừng, em tôi nhìn thán phục...Chao ôi! Thẻ ơi là thẻ!
Lên lớp 4, bố cấm tôi chơi nhiều để lo học hành. Lũ bạn, đứa đi học thêm, đứa ở nhà phụ mẹ, còn đâu thời gian nữa, tôi cũng bỏ thói quen chiều về chạy ào ra sân với bạn. Nhóm chơi thẻ tan rã. Nắng chiều thấy vắng vu vơ... Trò chơi tuổi thơ - trò chơi thẻ - trò chơi của cái tuổi ngây thơ và trong sáng, của những hồn nhiên, tinh nghịch và cũng lắm dại khờ mãi mãi là một kỉ niệm đẹp đẽ trong tâm hồn tôi.