Mở bài:
+ Những suy nghĩ chung của bản thân về thể loại truyện ngụ ngôn.
+ Giới thiệu truyện ngụ ngôn Thầy bói xem voi.
Thân bài:
+ Chuyện năm ông thầy bói mù ao ước được xem voi và may thay có người đánh voi đi qua.
+ Cách “xem voi” của năm thầy:
• Thầy sờ vòi nói voi sun sun như con đĩa.
• Thầy sờ ngà bảo voi chần chẫn như cái đòn càn.
• Thầy sờ tai nói voi bè bè như cái quạt thóc.
• Thầy sờ chân nói voi sừng sững như cái cột đình.
• Thầy sờ đuôi nói voi tun tủn như cái chổi sể cùn.
+ Kết quả cuộc tranh luận của các thầy: đánh nhau chảy máu.
Kết bài:
Bài học mà em rút ra cho mình:
- Khi xem xét một sự vật (hoặc sự việc) cần kết hợp các giác quan (tai nghe, mắt thấy...).
- Nếu không có điều kiện xem xét bàng đầy đu các giác quan thi phải xem xét mộ cách toàn diện, không lây cái bộ phận, đơn lé thay cho cái toàn thể.
Cần phái biết láng nghe ý kiến cua người khác, vừa nghe vừa kết hợp với phân tích, đánh giá, tống hợp của riêng mình để có được một cái nhìn chính xác, toàn diện vầ đầy đủ nhất.
B. Bài văn mẫu
Tôi vốn làm nghề thầy bói đã lâu nhưng chưa có tiếng tăm gì mấy nên không đắt khách cho lắm. Cùng đồng môn với tôi là bốn anh thầy bói cũng mù như tôi. Một cái chợ nhỏ mà có tới năm ông thầy bói nên đã ế lại càng ế. Hôm ấy, nhân buổi ế hàng, chúng tôi họp lại nói chuyện gẫu với nhau. Thấy tôi phàn nàn không biết hình thù con voi nó như thế nào, các thầy cũng nhao nhao có ý kiến. Đang thảo luận rôm rả, bỗng nghe có người nói có voi đi qua. Năm ông thầy bói chúng tôi chung tiền biếu người quản tượng, xin cho voi đứng lại để cùng xem.
Sốt ruột tôi và năm ông chỉ chờ người quản tượng đồng ý là xông vào lấy tay sờ mong tưởng tượng cho được hình dáng của con voi.
Trong khi tôi đang hí hoáy sờ, nắn thì đã nghe ông thầy bói thôn Đoài lên tiếng:
- Chao ôi! Tưởng con voi thế nào! Hoá ra nó sun sun như con đỉa.
Tôi chưa kịp ý kiến, ông thầy thôn Đông vội cãi:
- Ông nhầm rồi! Nó chần chẫn như cái đòn càn chứ.
Ông thầy thôn Hạ to mồm nói át ngay:
- Ai bảo thế! Nó bè bè như cái quạt thóc. Sao sai được.
- Nhầm! Nhầm hết! Nó như cái cột đình – Thầy thôn Thượng quát to.
Nghe mấy ông phát ngôn linh tinh, tôi cáu quá, giơ gậy lên hua hua:
- Bốn ông đều sai cả. Nó tun tủn như cái chổi xể cùn mới đúng!
Thế rồi chúng tôi không ai chịu ai. Không kiềm chế được mới xông vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Đến khi người đi chợ chạy lại can ngăn chúng tôi mới dừng lại. Bây giờ tôi nghĩ lại càng thêm xấu hổ. Hoá ra tất cả chúng tôi đều sai cả. Chúng tôi mỗi người chỉ sờ một bộ phận của voi nhưng đã dám khẳng định đó là voi. Vòi, chân, tai, ngà, đuôi đúng là của voi thật nhưng đó mới chỉ là một bộ phận riêng lẻ, chưa phải là cả con voi. Giá như lúc đó chúng tôi tỉnh táo, bình tĩnh lắng nghe ý kiến của nhau, hỏi người quản tượng thì đâu đến nỗi xấu hổ và đau đớn như lúc này. Thật là một bài học nhớ mãi.