Mở bài:
+ Hô ngữ (Bố kính yêu!)
+ Nêu lí do viết thư (đã đọc thư của bố, thấy ân hận vô cùng).
Thân bài:
+ Hiểu hơn nữa tấm lòng yêu thương của mẹ dành cho con.
+ Đã hiểu và thấm thía những lỗi lầm đã gây ra sự tổn thương đối với mẹ.
+ Hiểu tại sao bố lại giận dữ với con; sự giận dữ cũng làm tổn thương lên bố.
+ Xin lỗi bố vì tất cả.
Kết bài:
+ Hứa sẽ sửa chữa sai lầm; sẽ yêu thương, kính trọng mẹ và bố nhiều hơn nữa.
+ Cảm ơn bố về bức thư.
B. Bài văn mẫu
Bố kính yêu!
Khi viết những dòng này gửi tới bố cũng là lúc con cảm thấy ân hận vô cùng. Đọc thư bố, nghe những lời phân tích của bố, con cảm thấy vô cùng xấu hổ, con thấy mình không xứng đáng được làm con của bố và nhất là làm con của mẹ.
Giờ đây, nghĩ đến me, con thấy hiện lên hình ảnh mẹ chín tháng trời mang nặng con trong bụng. Rón rén từng bước đi, cẩn thận từng ngụm nước, kiêng khem từng món ăn, lo cho con từ khi con chưa có hình hài. Ngày con chào đời, mẹ đã phải chịu bao đau đớn, bao giày vò. Sau ngày rời bụng mẹ, con lại chẳng ngoan ngoãn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà ốm đau, bệnh tật thường xuyên. Bà nội từng kể cho con nghe một lần con ốm nặng, bác sĩ đã lắc đầu quay đi nhưng mẹ thì âm thầm ôm chặt con vào lòng khóc không thành tiếng. Mẹ kiên trì mời những người bác sĩ khác tới thăm bệnh cho con, nhẫn nại chăm sóc con, căng thẳng hồi hộp với từng nhịp thở, từng cái hắt hơi, từng cái ngáp vặt của con. Mẹ đã vứt bỏ nhiều tháng ngày thanh thản, hạnh phúc và tưởng như sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình thức khuya, đi lại để cứu lấy mạng sống cho con. Mẹ ơi! Nếu trời phật không thương con cho con làm con của mẹ thì có lẽ ngày ấy Người lã bắt con phải trở về. Nhưng có lẽ quá cảm động trước tình cảm của mẹ mà Người đã con qua cơn hiểm nghèo. Mẹ đã làm được “điều kì diệu” mà nhiều người hàng xóm của chúng ta còn nhắc đến.
Ấy vậy mà đứa con ngu ngốc, dại dột của mẹ lại có lúc quên bẵng đi những ân tình, thiêng liêng của mẹ. Con thấy xấu hổ và nhục nhã khi nghĩ đến ngày cô giáo đến chơi mà con lại thiếu lễ độ với mẹ. Nhìn gương mặt mẹ thất thần, buồn bã, con thấy mình là kẻ tội đồ đáng nguyền rủa nhất rên đời. Con đã chà đạp lên tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý mà mẹ đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để gây dựng.
Bố ơi! Giờ thì con đã hiểu tại sao bố lại giận giữ với con như vậy. Bởi con biết hành động, lời nói của con như nhát dao cứa vào trái tim của mẹ. Một vết thương quá lớn mà con không thể lấy nước mắt để xóa mờ. Con thật sự rất hối hận. Con tự thấy mình không đáng để được tha thứ. Nhưng con chỉ mong muốn một điều rằng mẹ không quá đau buồn về con thêm nữa vì rằng khi viết những dòng này, En-ri-cô của mẹ hiểu rằng nó chỉ còn một cách để chuộc tội với mẹ kính yêu, chuộc tội với bố. Con sẽ không bao giờ làm mẹ hay bố phải xấu hổ, thất vọng thêm một lần nào nữa. Con thầm hiểu một điều rằng tội lỗi mình đã mắc phải nếu còn lặp lại thì con không còn xứng đáng là con của mẹ, của bố; không còn ghế ngồi, không còn giường nằm, không còn nơi đặt chân, không còn bát ăn cơm trong ngôi nhà của bố mẹ nữa.
Giờ con chỉ muốn trực tiếp gặp mẹ để nói lời xin lỗi và mong mẹ rộng lượng tha lỗi cho con. Cả bố nữa. Con hứa sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình!
Cảm ơn bố về bức thư!
Đứa con đã biết lỗi của bố mẹ
En-ri-cô