Tối đến, tôi theo mẹ đi trực, mẹ làm ngành Y nên một tuần phải trực hai đến ba buổi. mẹ cho đi cùng để còn bảo ban tôi việc học hành. Đã 10 giờ, mẹ nhắc tôi đi ngủ, ngày mai còn dậy sớm. Nằm mãi mà không sao ngủ được, đã vậy, nước mắt tôi cứ trào ra…. Khuya lắm rồi mà mẹ chưa đi nghỉ. Tôi đoán lại có bệnh nhân nặng, thế nào mẹ cũng phải thức trắng đêm. Nằm nghĩ miên man rồi tôi ngủ lúc nào không hay. Có lúc thức giấc, không thấy mẹ nằm bên, đưa mắt tìm, tôi thấy mẹ đang ngồi ở bàn làm việc. “ Chắc mẹ phải thức để theo dõi bệnh nhân”, chẳng nghĩ được nhiều, tôi lại đi vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau, tôi thức giấc khi nghe tiếng mẹ gọi: “dậy thôi con gái rượu, còn chuẩn bị đi khai giảng nữa chứ…” Tôi bật dậy, đánh răng, rửa mặt rồi ăn vội chiếc bánh bao mà mẹ đã chuẩn bị sẵn từ hôm trước. Mẹ chải và tết tóc cho tôi, mái tóc dài khét mùi nắng được bàn tay mẹ tết thật đẹp. Mẹ đi về phía chiếc mắc áo rồi bảo tôi: “ còn cái này nữa mẹ tặng con, hi vọng con sẽ thích”. Mẹ quay lại, trên tay cầm chiếc áo màu trắng, tôi reo lên “chiếc áo trắng đẹp quá! Mẹ mua cho con khi nào vậy ạ?” Mẹ chỉ mỉm cười: “ Con mặc thử đi, xem có vừa không nào”. Thật lạ chiếc áo tôi mặc đẹp lắm, chỉ hơi dài một chút nhưng mẹ bảo “con đang tuổi lớn”. Tôi vui lắm, cứ ngắm nghía mãi. Chiếc áo màu trắng tinh, cổ sen lại có cả đường chỉ màu đỏ may theo đường rích rắc. Vậy là tôi đã có áo mới mặc đi khai giảng. Vui thật!
Khoảng chín giờ, lễ khai giảng đã kết thúc. Về đến nhà vẫn còn sớm, mấy đứa bạn cùng xóm rủ tôi đi trèo sung. Quả sung xanh chấm muối thì đứa nào cũng thích. Không chần chừ, tôi đi theo luôn. Bọn nó bảo “mày không biết trèo, ưu tiên cho đứng ở dưới để nhặt”. Tôi về nhà khi đã khá trưa. Mẹ cũng về rồi. Thấy tôi, mẹ hỏi luôn “con gái đi khai giảng có vui không?” “ Dạ vui lắm mẹ ạ!”. Bỗng mẹ đưa tay cầm vạt áo của tôi “áo con dính gì thế này?”. “Dạ…dạ…tôi luống cuống”. Tôi nhìn xuống hai vạt áo. Trời ơi, chiếc áo của tôi, hai vạt áo toàn nhựa sung, chiếc áo trắng tinh ban sáng bây giờ đã bị những vệt màu nâu đậm làm cho loang lổ… Mẹ không hỏi tôi thêm gì nữa. Tôi thấy mẹ vội quay đi… “Em không nhanh xin lỗi mẹ, còn đứng đấy!” Chị tôi cũng đứng ở đó từ lúc nào. “Em thật là… chiếc áo trắng mới tinh, cả đêm qua mẹ đã khâu cho em đấy!”. Chẳng hiểu sao tôi òa lên khóc, đến bên mẹ, tôi lắp bắp “mẹ ơi, con biết lỗi rồi ạ, mẹ tha lỗi cho con!”
Bao nhiêu năm học phổ thông là bấy nhiêu năm tôi được mặc áo mới trong ngày khai giảng. Cũng mấy chục năm đã trôi qua, manh áo trắng mẹ tự tay may cho tôi năm nào cũng đã rách từ lâu nhưng với tôi nó là chiếc áo đẹp nhất. Tôi vẫn còn nhớ như in chiếc áo màu trắng tinh khôi, cổ lá sen có đường chỉ màu đỏ may theo đường rích rắc, chiếc áo trắng đong đầy tình yêu thương của mẹ...