Câu đố này cô giáo đọc cho chúng tôi nghe, với sự non nớt và không biết nhiều về thế giới xung quanh, chúng tôi trầm ngâm mãi mà không biết cây gì? Một lần về quê, tôi được bà nội dẫn đi thăm vườn cây. Đến giữa vườn có một cái ao rộng, tôi chợt nhìn thấy một loài cây lạ, bà đã giải đáp cho tôi: đó là cây súng. Tôi chợt nhớ câu đố của cô hôm nào, tôi vô cùng vui sướng khi tìm ra đáp án của câu đố ấy. Từ đó, hình ảnh cây hoa súng luôn hiện hữu trong trái tim tôi.
Loài hoa mang cái tên thật mạnh mẽ, sắc lạnh nhưng lại có một vẻ đẹp đằm thắm, dịu dàng. Tâm hồn ta sẽ thư thái biết bao khi được đứng trước một vùng sông nước mênh mông rợp sắc tím biếc của những bông súng dập dềnh trên sóng nước. Chẳng biết vì sao mà ngay từ khi thấy những bông hoa với những cánh thon dài như những ngón tay búp măng khum lại đang đón nhận sương mai, nắng vàng, gió mát và cả dông bão thì tôi đã dành cho hoa một tình cảm trìu mến,... Hoa súng có một màu tím là lạ. Màu tím ấy không rực rỡ, không cầu kì hay sang trọng như hoa lan,... mà giản dị, thanh cao, tượng trưng cho sự chung thuỷ. Nhìn chúng, lòng tôi như vơi đi mọi ưu phiền. Tôi thích nhất những lúc ngắm bông súng tím dưới ánh nắng ban mai, nhưng giọt sương còn đọng lại trên cánh hoa tựa như những hạt pha lê lấp lánh giữa hồ. Nếu bạn muốn cảm nhận sự tinh khôi của ban mai thì bạn hãy ngắm những bông súng đang chào bình minh, tâm hồn bạn sẽ cảm thấy khoan khoái, lâng lâng khó tả. Hoà thêm vào giây phút đó là mùi hương thoang thoảng của hoa, nhẹ nhàng thấm sâu vào tâm hồn bạn. Áp nhẹ cánh hoa mềm, mỏng manh lên má, bạn sẽ thây mát, mịn màng. Cuống hoa súng, thon dài, đỡ lấy nàng bông tươi thắm. Bông súng soi mình xuống mặt hồ tạo nên hình ảnh ảo uốn lượn, dập dềnh.
Vẻ đẹp của hoa súng tô điểm cho thiên nhiên, quê hương thêm tươi đẹp, rực rỡ. Hoa súng đã đi sâu vào trái tim mỗi người qua những bài kinh Phật, những bài thơ, bài hát,... Hoa súng thật có ích đối với mọi người. Tôi yêu hoa súng không chỉ trong khoảnh khắc hoa nở mà ngay cả khi đêm về, hoa súng đã chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn thấy những lá súng lấp loáng nối nhau trải dài dưới trăng có sức hấp dẫn lạ kì. Dưới trăng lá súng bỗng trở nên có hồn, như biết trò chuyện cùng sóng nước lao xao...
Với ai đó, hoa súng chẳng có gi đáng để ý, quan tâm, còn với tôi và có lẽ với nhiều người dân Việt, bông súng đáng yêu, đáng quý biết bao, hoa súng chỉ nở theo mùa, những cánh hoa mong manh sớm nở, tối tàn đã để lại trong lòng người yêu hoa những nhớ nhung, khắc khoải, đợi chờ...
Thời gian cứ trôi đi, trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có lẽ kỉ niệm thời thơ ấu luôn đọng mãi trong em. Mỗi khi nhắc đến hoa súng, tôi lại bồi hồi nhớ lại kỉ niệm năm xưa. Lần ấy, tôi cùng vài đứa bạn ra bờ ao chơi, chúng tôi leo lên cây dừa hái trái cây. Chợt, tôi ngã từ trên cây xuống ao, may mắn là tôi biết bơi nên không bị chìm. Chỉ tiếc là tôi đã làm rách một phần hai bông súng vô tội ấy. Lúc ấy, tôi mới ngẩn ngơ tiếc nuối những bông hoa tươi thắm, mỏng manh mà bấy lâu nay tôi không để ý đến. Hoa ơi! Cho mình xin lỗi bạn nhé!
Càng nhìn Koa súng, tôi càng nhớ những lúc bà nội dẫn tôi ra vườn súng chơi. Ngồi cạnh hồ súng, tôi vừa thưởng thức hương thơm thoang thoảng vừa được bà kể cho nghe những câu chuyện cổ tích. Niềm hạnh phúc vô vàn trong tình thương yêu của bà nay chỉ còn là hoài niệm. Bà đã đi xa nhưng hoa súng vẫn còn đó. Mai sau và mãi mãi, sắc tím ngày nào vẫn luôn đọng lại trong kí ức và trái tim nhỏ bé của em, một màu tím vĩnh hằng.