Tố ấm 9A đang tràn ngập tiếng cười. Quyển nhật kí thân thương được lập ra từ đầu năm học để lưu lại tất cả những kỉ niệm vui buồn năm cuối cấp và cũng là nơi để tổ ấm giữ lại làm kỉ niệm khi ra trường cho mỗi thành viên. Nó cũng là một thành viên nhí nhảnh của tập thế ấy, hàng ngày tranh giành quyển nhật kí với đống bạn mồm mép tép nhảy, rồi về nhà miệt mài với những câu chuyện mà sáng mai lũ bạn đọc xong sẽ bò lăn ra cười. Như chuyện "Một anh chàng đứng ở ban công phòng tớ với một cành hoa lan thơm ngát, chàng răng trắng mắt sáng, môi đỏ mũi cao cười duyên chết thôi. Chàng giơ tay định gõ cửa phòng tớ để hát tặng tớ một bản tình ca du dương bỗng bố tớ hét ầm lên: "Trộm, trộm" và suýt chó ra đuổi, chàng “bỏ của chạy lấy người”, bỏ lại cành hoa lan làm tin rồi biến lẫn vào bóng đêm thăm thẳm. Và để minh chứng cho câu chuyện nhảm nhí ấy sáng hôm sau, nó dậy thật sớm, ra chợ mua một cành hoa lan trắng muốt mang đến lớp. Mỗi đứa với tay lấy một nụ hoa mới tan sương sớm, hít hà cật lực rối phấn khởi bước vào lớp với một mùi lan còn vương vấn khắp không gian...
Sáng sớm nó mở nhật kí lớp. Thấy những vần thơ:
Có một ngày trời đất nhẹ tênh
Mây lênh đênh rong chơi cùng gió.
Thấy lòng mình cũng nhẹ tênh, nó viết luôn mấy dòng:
Dù mai đây cách xa muôn phương
Nhớ mãi nơi đây một mái trường
Quên làm sao được bốn năm ấy
Lắng đọng trong tôi nhớ và thương.
Mỗi ngày đến lớp lòng đứa nào cũng ăm ắp những điều muốn kể. Một cái lá đầu mùa nó nhặt được trên sân trường còn hơi quăn chưa tỉnh ngủ được nó ép vào trang sổ nhật kí.
Thời gian cứ như thế dần trôi đi mang theo bao nhiêu kỉ niệm và dư vị tuổi học trò tinh nghịch. Tháng 12 rồi còn gì? Chẳng mấy chốc lại phải chiến đấu với những kì thi... Đứa nào cũng cô gắng lờ đi cái giây phút đáng ghét ấy nhưng nó cứ lừ đừ đến gần, gần mãi không cách gì ngăn nổi. Thỉnh thoảng lại rủ nhau lấy xe đi lượn vòng vèo qua mấy hàng cây mát rượi hít thở cảm nhận cái không khí trong lành, giải toả hết áp lực học tập. Tuy ngoài mồm đứa nào cũng quàng quạc "Mình học mà chẳng vào đầu được gì cả” nhưng trong thâm tâm đứa nào cũng đang rất lo lắng. Một cuộc thi có ý nghĩa quyết định rất lớn. Đứa nào chẳng lo. Ban ngày vui vẻ nhí nhảnh thế thôi tối về lại miệt mài với những bài toán khó hay những bài văn, bài anh, thật là lo.
Giờ những trang nhật kí lớp thấy lòng vui vui, nao nao đến lạ. Có trang chưa viết đến có đứa lại chen vào: "Đứa nào phải viết trang này sau này sẽ con cháu đầy đàn, thóc lúa đầy bồ, gà lợn đầy sân". Nhật kí lớp đầy ắp những kỉ niệm tinh nghịch hồn nhiên đến khó quên dù lúc nào cũng hô khẩu hiệu: "Cuối cấp rồi lo mà học đi". Mặc dù có những lúc bạn bè chơi với nhau chưa đoàn kết nhưng bây giờ đứa nào cũng cố quên hết, quên tất cả những gì không vui. Đứa nào cũng muốn làm gì đó để thể hiện tất cả tình yêu thương của mình cho thầy cô, bạn bè, để rồi mai đây, ra trường sẽ không phải tiếc nuối. Ba chín con chim non đang cố gắng bảo nhau học tốt để xây dựng lên một tô ấm đầy kỉ niệm và vào cấp ba với những trường mình dự định.
Bốn năm trung học đi qua thật nhanh, như cơn gió thoảng rồi đọng lại trong giây phút chia xa. Có phải là "ta đi qua những năm tháng không ngờ. Vô tư quá đế bây giờ xao xuyến". Giờ cũng vẫn là ngôi trường Văn Lang ấy, cũng vẫn là khung cảnh học trò ấy, cũng vẫn là những thế hệ thầy cô và bao bạn bè năm xưa nhưng tất cả giờ sẽ chỉ còn là hoài niệm! Ta nhớ trường, nhớ bạn cũ, nhớ thầy cô. Ngồi ngẩn ngơ đọc lại đôi vần thơ cũ của Hoàng Nhuận Cầm:
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế.
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi?
Thèm lắm một tiếng trống trường xưa vọng lại!