Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Cảm nghĩ về một con vật nuôi

Thứ tư - 07/10/2020 09:53
Hướng dẫn làm bài văn mẫu tập làm văn lớp 7, đề bài: Cảm nghĩ về một con vật nuôi.

Bài 1:

Tuổi thơ chúng ta ai cũng gắn bó với một loài vật nuôi đáng yêu, đối với tôi gắn bó với chú chó với tên thật mật là Ky, chú có thông minh dễ thương mà tôi rất yêu quý.

Ky thuộc giống béc-giê khi mới mua về đã khá to lớn, nhưng lại nhút nhát, dần dần ở nhà tôi chứ đã quen dần. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao lớn. Hai tai dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như đánh hơi tìm một cái gì đó.

Ky rất giỏi trông nhà, khi tối trời, chú luôn ra ngoài hiên nằm canh gác, nhờ có nó mà gia đình tôi ai cũng an tâm. Câu chuyện mà tôi nhớ mãi đó là sự dũng cảm của Ky, một đêm mùa đông, như mọi hôm, nó vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ say chợt nghe tiếng chó sủa phát ra liên hồi và dữ dội, tiếng chú giằng dây thật mạnh. Bố vội vàng bật dậy cầm gậy đi ra ngoài. Thoáng ở cuối vườn, một bóng đen đang di chuyển. Bố hô hoán hàng xóm vừa đuổi theo tên trộm. Ky cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị đứt, bố đuổi theo tên trộm, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn rút mạnh con dao ra rồi đe dọa, ngay lúc đó Ky lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi cắn nhiều phát vào người,  tên trộm sợ hãi phải lập tức bỏ chạy nhưng hàng xóm kéo đến tóm gọn hắn và giao cho công an. Sau cái hôm ấy, Ky ai cũng biết đến, cả khu phố đều đến nhà xem chú thế nào, cả nhà và Ky được tuyên dương, ai cũng hãnh diện vì có một thành viên như vậy trong nhà.

Ky rất thông minh lại trung thành, cả nhà em ai cũng yêu quý và xem nó như một thành viên thân thiết của gia đình. Một chú chó mà ai cũng phải tự hào.

Bài 2:

Cuộc sống của chúng ta trở nên vui vẻ và thoải mái biết bao khi có sự gắn bó của những loài vật. Trong đó em thích nhất là con mèo.

Nhà em có nuôi một chú mèo rất xinh xắn. Đây là món quà mà bà nội yêu dấu đã tặng cho em nhân dịp sinh nhật lần thứ 10. Em rất yêu quý và đặt tên cho chú là miu miu. Năm nay chú đã được hai tuổi. Chú khoác lên mình bộ lông màu đen tuyền, mượt mà như một tấm lụa. Những lúc rảnh rỗi em thường vuốt ve chú trong lòng. Những lúc như thế, chú thường dịu đầu vào tay em như một cậu em nghịch ngợm ưa cưng nựng. Chiếc đầu nhỏ xinh, tròn xoe như quả bóng tennis. Đôi mắt to tròn, đen láy như hai hòn bi ve. Vào đêm tối, đôi mắt ấy sáng lên lấp lánh, có thể nhìn rõ mọi vật. Vì thế chú thường là kẻ săn mồi tuyệt đỉnh trong nhà. Hai chiếc tai nhỏ hình tam giác lúc nào cũng dỏng lên cao để lắng nghe những âm thanh của cuộc sống xung quanh, để thám thính những động tĩnh của lũ chuột. Chú có cái mũi phơn phớt hồng lúc nào cũng ươn ướt y như đứa trẻ bị cảm cúm. Hai bên khóe miệng là hai bộ ria như những chiếc ăng ten để đánh hơi kẻ thù. Những chiếc ria nhỏ như những cây tăm nhưng rất tinh và thính, dù lũ chuột có trốn đi chăng nữa thì Miu Miu cũng tìm ra. Chiếc đuôi trông mới đáng yêu làm sao. Nó nhỏ nhỏ xinh xinh lúc nào cũng cuộn tròn, có lúc lại ve vẩy khi muốn nũng nịu.

Bốn chiếc chân thon dài tuy nhỏ bé nhưng rất nhanh nhạy. Đôi chân có thể chạy nhanh thoăn thoắt để bắt kịp con mồi, đôi chân có thể trèo lên cây cau và nhảy xuống từ cao mà không hề thị đau. Đó là bởi các khớp ở chân mèo co duỗi rất nhịp nhàng, phần phí dưới có mảng thịt dày mà bên trong đó là những chiếc móng nhọn được thu vào, khi cần thì xòe ra một cách nhanh chóng.

Miu Miu là chú mèo săn mồi đại tài trong gia đình em. Chỉ những tiếng kêu "Meo... Meo... Meo" cũng đủ uy lực làm bọn chuột sợ chết khiếp. Có lần thấy con chuột đang lẻn vào gác xép đựng thóc để ăn. Chú mèo đứng từ xa quan sát rồi co chân phóng thẳng về phía con chuột. Lát sau, chú chuột đã nằm gọn trong móng vuốt chú mèo. Từ ngày có Miu Miu, gia đình em không có một bóng chuột lảng vảng đến, Miu Miu trông nom kho thóc rất tốt.

Là mèo thì con nào cũng thích ăn cá và Miu Miu  cũng vậy. Ngày nào em cũng dặn mẹ đi chợ mua cá rồi về tự tay nướng lên thơm phức cho chú ăn. Bởi vậy mà Miu Miu quý em nhất nhà, lúc nào cũng quấn quýt và nũng nịu bên cạnh. Mỗi buổi sớm mai, khi những tia nắng vàng như mật rót vào từng cành cây kẽ lá, trải vàng trên sân nhà em thì Miu Miu ra nằm giữa sân sưởi nắng ấm. Nằm kềnh giữa sân, mắt chú nhắm lim dim như đang suy tư điều gì trông mới đáng yêu làm sao.

Em rất yêu quý Miu Miu bởi đó không chỉ là món quà sinh nhật đầu ý nghĩa mà còn là người bạn rất hữu ích. Em tự nhủ sẽ chăm sóc cho Miu Miu thật tốt để chú luôn mạnh khỏe và hữu ích.

Bài 3:

Chắc hẳn ai cũng có một người bạn vô cùng thân thiết để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Tôi cũng vậy, người bạn ấy không chỉ đặc biệt mà còn mang một cái tên vô cùng dễ thương: Tép.

Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc Tép là ai đúng không? Tép là một chú cún vô cùng dễ thương, là món quà sinh nhật mà bà ngoại tặng cho tôi vào dịp sinh nhật. Tép kém tôi tám tuổi, bộ lông nó gần như đen tuyền điểm thêm một vài đốm trắng ở lưng giống như những ngôi sao nhỏ trong đêm trời mùa hạ. Hai mắt Tép sáng long lanh và tròn như những viên pha lê nhỏ. Chiếc mũi đen bóng lúc nào cũng ươn ướt nước như người bị cảm cúm. Lưỡi chú thường vắt sang một bên màu đỏ hồng, để lộ mấy răng nanh nhỏ, nhọn, trắng tinh ở hai bên khóe miệng. Hai tai Tép như hai hình tam giác nhỏ lúc nào cũng vểnh lên để nghe ngóng âm thanh xung quanh.

Tép còn là một chú cún vô cùng tinh nhanh và không kém phần nghịch ngợm. Tép thích nhất là trò ném bóng. Mỗi khi tôi ném quả bóng ra xa, Tép đều rất nhanh đã mang nó về đứng trước mặt tôi với đôi mắt long lanh và chiếc đuôi vẫy vẫy. Mỗi lần như vậy tôi lại bật cười và xoa đầu Tép. Nghịch ngợm vậy đấy nhưng nhiều khi Tép lại như đứa trẻ nhỏ thích được cưng chiều. Tép thích cảm giác được vuốt ve, thích cảm giác được cọ chiếc mũi ướt vào bàn tay tôi.

Tôi thích cảm giác mỗi khi đi học về Tép lại chạy ra đón tôi và vẫy vẫy chiếc đuôi nhỏ và hai hàm răng thì như đang cười. Bên Tôm không chỉ đơn giản là cảm giác vui vẻ, thoải mái mà còn là cảm giác yên bình, là cảm giác được an ủi. Sau mỗi ngày học tập mệt mỏi, được trở về ôm Tép trong vòng tay là cảm giác yên bình nhất. Nó không chạy đi cũng không quậy phá như mọi khi. Có lẽ Tép như đang muốn an ủi và san sẻ bớt sự mệt mỏi của tôi.

Mỗi ngày trôi qua đi, tình cảm của chúng tôi lại càng thêm gắn bó. Niềm vui, nỗi buồn, mỗi người chúng ta đều có thể chia sẻ cho bố mẹ, bạn bè, hay một người thân nào đó. Còn tôi, tôi chỉ cần ngồi tâm sự với Tép là bao nỗi uất ức, buồn bực đều tan biến hết.

Bài 4:

Gâu! Gâu.. Cứ mỗi khi nghe thấy âm thanh này khi đi học về, tôi lại quên hết mọi mệt mỏi lúc ở trường, và chạy ùa vào nhà. Các bạn có biết vì sao không? Đó chính là tiếng kêu của chú cún - bạn thân của tôi đấy các bạn ạ!

Chú cún của tôi có bộ lông trắng điểm vài đốm nhỏ màu vàng. Chú rất tự hào về bộ lông mượt của mình. Tai của chú hơi dài, lúc thì vểnh lên, lúc thì cụp xuống trông rất ngộ. Cái mũi màu hồng ươn ướt thính ơi là thính. Bốn chân chú ngắn cũn vì chú mới có chưa đầy ba tháng tuổi. Nhưng điểm đẹp nhất không phải là bộ lông mà là đôi mắt sáng rỡ, lúc nào cũng như đang rạo rực một niềm vui. Cả nhà tôi sau một hồi biểu quyết, thống nhất đặt tên chú là Bông theo yêu cầu của em tôi. Từ đấy mọi người đều gọi chú với cái tên thân mật - cún Bông.

Cún Bông rất ngoan, biết nghe lời mọi người trong nhà, chứ hồi mới về đây, nó nhát lắm, cứ thấy người lạ là rúc vào gầm bàn. Tôi rèn cho nó can đảm lên, rồi dạy nó cách ngồi ăn, đứng lên, nằm xuống. Sáng sáng, nó dậy từ năm rưỡi, nó nhảy lên giường tôi, gọi tôi dậy đi học. Đến tối, nó rúc vào chân tôi, đòi vuốt ve (đôi lúc nó cũng nhõng nhẽo lắm). Tôi từ chối, thế là nó chạy lại dụi dụi cái đầu vào chân bố tôi. Cún Bông trông nhà cũng giỏi lăm đấy. Cứ thấy người lạ vào, nó lại sủa ầm lên. Cún Bông ăn khá ít. Nó chỉ ăn có chút cơm và mấy miếng xương, thế mà trông rất bụ bẫm. Từ khi tới đây, nó đã trở thành một thành viên trong đại gia đình nhà tôi rồi, nên ai trong nhà cũng yêu quý chú. Còn đối với tôi, chú còn là một người bạn nhỏ, để tôi chia sẻ buồn vui lúc bị mẹ mắng hay lúc được điểm cao... như một người hiểu tôi nhát mà chẳng bao giờ phàn nàn gì cả.

Từ lâu cún Bông đã là một thành viên trong gia đình tôi, hiểu và thân thiện với tất cả mọi người. Chú quả là một người bạn hữu ích, dễ thương mà ai cũng yêu mến.

Bài 5:

Con người, ai cũng có một đời sống tâm hồn, tình cảm riêng. Mọi thứ trong đó đều đẹp đẽ và đáng trân trọng cho dù đó là thứ tình cảm nhỏ nhất. Đối với tôi, tình cảm đối với các con vật nuôi trong gia đình đã chiếm một góc không nhỏ từ lúc nào tôi cũng chẳng rõ.

Hồi tôi năm tuổi, cũng vừa lúc nhà tôi phải chuyển đến nhà mới. Tôi đã được nội đồng ý cho bé “Xanh” – bạn mèo dễ thương của tôi theo cùng. Cả ngày tôi chơi với Xanh, chán thì ngồi trước cửa ngắm nhìn xe cộ vút qua mà tha hồ tưởng tượng, Vẽ vời ra vô vàn câu chuyện, Cũng là một cái thú. Tôi chỉ tự kể mình nghe. Nội biết tôi ưa tĩnh nên không bao giờ hỏi khi thấy tôi ngồi một mình ngoài cửa cùng chú bạn Xanh.

Xanh của tôi trông rất tức cười, điều đặc biệt là trên người chú chẳng có tí xanh nào cả, kể cả đôi mắt cũng nâu hệt như bộ lông dày mượt, đuôi chúa chỉ ngắn một mẩu và thân mình tròn hết mực. Đó là do tôi vất vả nuôi nấng cậu bạn suốt mấy năm liền. Thú vị nhất là chú mèo Xanh hơn tôi những năm tuổi. Chắc vì già, càng lúc chú bạn càng ít chơi đùa, chỉ cuộn mình trong ổ, hết ngủ lại lim dim, tôi gọi sao cũng không dậy. Không lẽ tôi cứ phải chơi một mình sao? Thật bất ngờ! Một bình minh trời đẹp, tôi tỉnh giấc bởi tiếng “meo meo” lạ tai. Trước mắt tôi là một cô mèo với bộ lông trắng muốt, cái đuôi dài cỡ bốn lần đuôi Xanh và đôi mắt đẹp vô cùng, xanh đại dương thăm thẳm. “Mèo mới lớn” - tôi gọi cô mèo như vậy, đó là món quà nội đã dành cho tôi nhân dịp tôi tròn sáu tuổi. Bà gọi cô mèo là Va, giống như khi đặt tên Xanh, là để hoài niệm về Xanh Pê Téc bua và Ma-xcơ-va, hoài niệm về nước Nga cổ kính, quật cường. Những điều này về sau tôi mới hiểu.

Hằng ngày, tôi và Va cùng đùa vui, ném bóng, trốn tìm. Va rất lạ. Có những lúc, nó nghịch ngợm vô cùng nhưng nhiều khi từ chối hẳn mọi trò chơi. Va đủng đỉnh dạo khắp nhà, đuôi cứ dựng lên trời trông rất ngộ. Lạ hơn cả là cô mèo rất yêu quý Xanh, còn Xanh thì lại ghét Va, sử sự như một bà già khó tính. Xanh không cho Va lại gần mình, hễ thấy Va lại gần là nó lại gầm gừ, rồi luôn ăn phần của Va, mặc đĩa cơm to phần Xanh, hãy còn nguyên vẹn. Rất hiền lành, Va sẵn sàng lùi ra để nhường cơm cho Xanh, chỉ khi Xanh đã ăn xong, Va mới dám mon men đến gần đĩa cơm thừa, nhiều bữa không còn gì thế là Va nhịn đói. Tuyệt nhiên, Va không hề lại gần đĩa cơm đầy của Xanh. Rồi cả những khi Xanh đang ngủ thì cô mèo Va lại chạy đến nép vào người Xanh, nhắm mắt lại. Xanh càng gầm gừ, càng đuổi đi thì Va càng tiến tới làm thân. Thế rồi một lần, Xanh cáu quá đã cào vào má Va. Nó chạy vụt đi, hai ngày liền không về.. Thật bất ngờ, ngày thứ ba Xanh đã đi tìm Va, và thấy cô mèo nằm trong gác bếp…Hôm ấy, Va được ăn phần cơm nguyên vẹn, lúc ngủ còn được tựa vào lưng Xanh.

Nhưng tiếc rằng trời chỉ cho một ngày… Ngày lễ Nô-en năm đó, tôi được tặng quả cầu có tám quả chông vàng xinh xinh với dây rút buộc quanh. Mỗi lần đập xuống đất, chuông kêu boong boong nghe thật vui tai. Tôi lại cùng Va chơi ném bóng. Va chơi rất nhiệt tình vì còn đang vui vì chuyện hôm trước. Va kêu meo meo khiến cho tôi cười nắc nẻ. Nhưng rồi, thời gian ngừng trôi, quả cầu bay xa, Va phóng theo. Đây là lòng đường. Xanh lao ra từ trong ổ, đột ngột. K…ké…t…xôn xao … tiếng người …đám đông…Xanh, Va..! Muộn, muộn thật rồi! Trước mắt tôi là 1 vũng máu, rất nhiều máu đỏ tươi. Tôi lạc trong chân trời, bơ vơ giữa thinh không, vô tận. Tôi chạy mãi, mồ hôi lấm tấm, người nóng bừng lên như hòn lửa đỏ. Tôi lạc giữa sa mạc hoang sơ, môi rớm máu và cổ họng khô cháy. Tôi đã ốm đến một tháng. Mở mắt, Xanh lại gần giường vuốt vào má tôi, cái chân sau đi không vững vì đau. Còn Va, Va đã bay lên thiên đường, từ khi tôi còn lạc trong một chân trời vô tận. Va là thiên sứ hay sao mà vụt đến rồi lại vụt đi. Vội quá! Tôi vẫn để hai đĩa cơm đó, Xanh không còn ăn tranh với Va và còn cho Va nằm cùng nữa kia mà! Sao Va không trở lại? Ăn cơm , liếm sữa, chơi với tôi, Va không thích nữa sao, Va ơi!

Va đã bỏ tôi, bỏ cả Xanh mà đi. Tôi khỏi bệnh, rồi Xanh thay đổi hẳn. Nó kéo tôi đi sang nhà hàng xóm. Nhìn thấy những bé mèo con, Xanh sán lại gần, vuốt ve, âu yếm như người mẹ vỗ về những đứa con bé bỏng, thơ ngây. Xanh tỏ ra hãnh diện thả các chú mèo vào lòng tôi, đôi mắt người nhìn dò hỏi. Ánh mắt ấy là của Va, chính Va vẫn hay nhìn tôi, nhìn Xanh như thế. Va của tôi! Tôi ôm Xanh khóc. Tiếng “meo” của Xanh trong ánh tà dương ,buồn thảm. Một năm sau, Xanh lên trời với Va. Vẫn còn nhớ! Một năm cuối cùng ấy, ngày nào Xanh cũng cũng lân la khắp nơi mà cưng nựng nựng những chú mèo con. Nhìn vào mắt Xanh, tôi biết, Xanh muốn tìm lại hình bóng Va, dù chỉ là chút gì nhỏ bé, mỏng manh. Có lẽ, khoảng trống trong lòng quá lớn đã làm trái tim bạn tôi ngừng đập.

Về sau, tôi không có dịp nuôi thêm chú mèo nào nữa. Cuộc sống hối hả, bận rộn buộc ta phải theo kịp vòng xoay học hành. Thật may là còn có những phút đáng giá như giờ đây, khi tôi đối diện với khoảng trống trĩu nặng trong lòng, rồi để kể cho bạn, cho tôi nghe một cái gì đó cỏn con trên con đường đã qua….
​​​​

  Ý kiến bạn đọc

DANH MỤC

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây