Lúc ấy, tôi mới sáu tuổi và đang học lớp một. Tôi đã quen với sự hiện diện của bố trong căn nhà nhỏ, sự yêu thương, chăm sóc của bố. Quen cả những mẩu giấy nhắn bố để lại mỗi sáng trước khi đi làm, rồi những gói quà bố mang về sau mỗi lần đi công tác. Chính vì thế, mất đi người bố là cú sốc lớn đối với tôi.
Sau khoảng thời gian ấy, mọi người nhận thấy tôi đã thay đổi, chẳng còn như trước kia: hoạt bát, nhanh nhẹn, lém lỉnh và hoà đồng. Tôi không còn hứng thú với những bài học cô giáo giảng trên lớp, giờ ra chơi trong khi các bạn đang vui đùa rôm rả thì tôi lại ngồi một mình. Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng mọi người sẽ xa lánh và ghét bỏ tôi. Cho đến một hôm…
Vào giờ ra chơi, tôi đang ngồi với tư thế nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ. Cô Oanh – cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, đi lại gần, ngồi bên cạnh, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc tôi. Cô khẽ nói:
- Lan à, em đang rất buồn phải không?
Nghe cô hỏi tự dưng hai mắt tôi rưng rưng, nước mắt trực trào ra, cổ họng nghẹn ứ lại, không nói lên lời. Tôi cố quay đi để dấu cảm xúc nhưng điều đó là không thể.
Cô giáo thấy vậy nên nói tiếp:
- Cô hiểu những gì em đã trải qua. Đó là một mất mát lớn. Nhưng đừng buồn nữa! Nếu như em yêu bố sao em không sống tốt lên. Nếu bố biết em học tập tốt, vui vẻ, hạnh phúc thì lúc đó bố mới yên lòng đúng không?
Sau lời nói của cô, tôi quay lại, hai mắt mở to nhìn cô, tôi hỏi:
- Có thật không cô?
Cô mỉm cười, nói tiếp:
-Thật chứ! Em biết không, cô cũng giống như em mất bố từ nhỏ và cô cũng đã rất buồn nhưng vì người bố đã mất, vì mẹ, vì đứa em trai còn nhỏ cô đã cố gắng cho đến tận bây giờ.
Tôi vẫn nhìn cô và dừng lại một lúc rồi cô mới nói:
- Em có nhìn thấy những người bạn của em ở ngoài kia không? Họ sẽ luôn ở bên cạnh em, chia sẻ vui buồn cùng em, giúp đỡ em khi em cần. Thế nên, hứa với cô em sẽ đừng buồn nữa nhé!
Tôi đáp lại:
- Vâng ạ!
Một lần nữa cô lại cười và nụ cười lần này thì rạng rỡ hơn. Đúng lúc đó trống báo vào lớp, tôi vội vàng như bao đứa bạn khác lấy sách vở ra để học tiết tiếp theo. Suốt buổi học hôm đó, tôi cảm thấy tiết học nào cũng thú vị và bổ ích. Rồi cũng kể từ đó tôi như tìm lại được chính mình, mọi người xung quanh luôn dang rộng vòng tay, sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi tôi cần. Họ còn yêu thương tôi hơn trước kia: gia đình, bạn bè và cô giáo Oanh.
Cô Oanh như người mẹ thứ hai của tôi luôn ân cần dạy bảo, quan tâm tôi. Không những thế tôi còn coi cô là một người bạn để sẻ chia, trò chuyện. Tôi đã khóc rất nhiều trong buổi chia tay lớp năm nhưng những giọt nước mắt của tôi đâu thể níu giữ thời gian và những khoảnh khắc đáng quý tôi được ở bên cô. Cô vẫn luôn hiện lên trong tâm trí tôi là một cô giáo xinh đẹp, tốt bụng và đặc biệt tâm lí.
Tôi ao ước được quay trở lại quãng thời gian ngọt ngào ấy để được có cô và những người bạn cũ. Tôi muốn nói với cô tôi yêu cô rất nhiều.