Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Kể về một người thầy

Thứ sáu - 08/04/2016 11:19
Thầy! Một tiếng giản dị sao mà thân thương đến thế. Mỗi chúng ta được đến trường, được dìu dắt dưới bao đôi tay của người thầy người cô. Tôi cũng vậy. Trải qua 9 năm học dưới mái trường, có lẽ người để lại ấn tượng khó phai nhất trong tôi là thầy giáo Vi Mạnh Tường - thầy dạy Toán của tôi.
Ngày ấy khi bước vào trường mới, với bao bỡ ngỡ, e lệ, chính thầy đã quan tâm chỉ bảo cho tôi biết nhiều điều về trường lớp, bạn bè.... Tôi được thầy dạy thêm môn Toán. Trong cùng một lớp học đông nhưng dường như tôi vẫn cảm nhận được qua ánh mắt trìu mền của thầy một sự quan tâm đặc biệt dành cho tôi. Có thể nói rằng tôi không phải một học sinh khá môn Toán vì thế mà thầy luôn cố gắng để tôi tiến bộ, đạt được kết quả tốt nhất. Thầy xem cả cách tôi trình bày lời giải một bài toán, quan tâm thường xuyên về tình hình học tập của tôi. Thầy yêu thương tôi hết mực vậy mà chính tôi đã khiến thầy buồn lòng. Vào giờ học hôm ấy, tôi làm việc riêng trong giờ không chú ý vào bài thầy giảng. Thầy đã cáu và có đôi chút nặng lời với tôi. Thầy không phạt tôi bởi tôi biết thầy luôn thông cảm với hoàn cảnh của tôi phải sống xa gia đình. Nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn và có chút giận thầy...
 
Thầy vượt lên trên mọi khó khăn thử thách của cuộc sống và có lẽ trở ngại lớn nhất với thầy là điều kiện sức khỏe. Điều đó tưởng chừng như không cho phép cho thầy cầm phấn tiếp tục giảng dạy được nữa. Nhưng nhờ có bản lĩnh kiên cường và niềm say mê với công việc, thầy đã vượt qua tất cả để đến ngày hôm nay đem đến cho tôi cũng như nhiều thế hệ học trò của mình biết bao bài học quý giá. Thầy luôn tâm huyết với nghề. Dù là một thầy giáo giỏi thành công trong lĩnh vực Toán học, trờ thành hiệu phó của một trường cấp hai có tiếng nhưng thầy vẫn không ngừng nghiên cứu những bài toán để tìm ra cách truyền dạy dễ hiểu và đạt hiệu quả cao nhất cho các học trò của mình. Thầy tận tình chỉ bảo cho từng bạn từ học kém đến học khá hơn. Tôi nhìn thấy ánh mắt thầy vui lắm, nhìn thấy nụ cười tươi trên môi thầy khi có nhiều bạn làm được bài tập hay khi chúng tôi đạt được kết quả cao trong những kì thi. Lớp học của thầy dù kiến thức có nặng, bài tập khó đôi khi đầy căng thẳng nhưng luôn tràn ngập tiếng cười. Thầy liên hệ những lí thuyết toán học rắc rối bằng những mẫu chuyện vui dí dỏm. Thầy kể cho chúng tôi nghe về những tấm gương ham học thành tài. Thầy còn kể về những bài học cuộc sống thật sâu sắc. Thầy không chỉ giúp chúng tôi mở mang tri thức mà còn dạy chúng tôi học cách trở thành người tốt. Thầy bảo “Phải biết thương bố, thương mẹ mang bao cơm gạo áo tiền, bao công sức, lo lắng, hi vọng để các em được đi học, nâng cao kiến thức hiểu biết vì vậy mà không bao giờ được phụ công bố mẹ”. Rồi đôi lúc thầy cười hiền, dặn chúng tôi phải ngoan ngoãn, cố gắng. Thầy là người sống rất tình cảm. Thầy đối xử tốt với bạn bè đồng nghiệp, với gia đình và mọi người xung quanh. Thầy yêu thương tôi, yêu thương tất cả các học trò của thầy. Dù có những anh chị đã học đại học, đã lập gia đình thầy vẫn luôn quan tâm thăm hỏi. Vì vậy dù có trưởng thành, đi xa hơn những học sinh nào cũng luôn nhớ về thầy.
 
Thế rồi một hôm, như mọi ngày tôi đến lớp. Hôm nay không khí lớp như trầm hẳn xuống. Tôi gặng hỏi mãi mấy bạn thì được biết đây là buổi học cuối cùng của chúng tôi trước khi thầy chuyển đi. Cái tin ấy làm tôi như sững cả người. Tôi có cảm giác như xung quanh tôi mọi thứ ngừng lại. Bất ngờ quá! Thầy sẽ chuyển đến một ngoi trường mới ở xa lắm và sẽ rất ít cơ hội được gặp lại. Tôi im lặng kìm nén cảm xúc nhưng nỗi nhớ thương tiếc nuối chợt vỡ oà thành tiếng khóc. Tôi xuống chỗ ngồi lặng nhìn lớp học. Tôi thấy ngày nào hình ảnh thầy với nụ cười rạng rỡ đang đứng cạnh bảng. Tôi muốn trách thầy sao đi vội vã. Tôi muốn trách thầy sao buổi học ấy không về dạy mà lại đi công việc không nói lời tạm biệt với chúng tôi. Hay có lẽ thầy không còn thương tôi, thầy không thương lớp chúng tôi nữa. Nhưng làm sao tôi trách thầy được đây-  người thầy hiền dịu luôn quan tâm dạy dỗ tôi như một người cha. Vì một số lí do của gia đình mà thầy phải chuyển công tác. Vậy là thầy phải đi thật rồi! Từ đây chúng tôi sẽ không được nghe những bài giảng thú vị của thầy nữa, không được nghe những câu chuyện dù đó là chỉ là những chuyện thầy “phịa” ra mà thấm thía biết bao. Thầy là người thầy giáo mà tôi trân trọng nhất. Trong tâm trí tôi và những lứa học trò của thầy, hình ảnh người thầy thân thương ấy sẽ mãi không phai mờ.
 
Trước khi xuống trường mới thầy có trông một cây tường vi trước cổng trường. Có lẽ đó là một dấu ấn mà thầy muốn để lại cho chúng tôi và tất cả mọi người dưới mái trường Văn Lang yêu dấu. Tường vi là loài hoa không quyến rũ lòng người bởi hương sắc nồng nàn như những loài hoa khác mà nó cuốn hút bởi vẻ đẹp giản dị của những cánh hoa mỏng manh luôn tô sắc cho đời. Phải chăng những đóa hoa ấy cũng giống như thầy không quá nổi bật ồn ào mà chỉ lặng lẽ miệt mài đem tâm huyết của mình đến với những thế hệ tương lai. Và tôi tin rằng ở một môi trường mới thầy sẽ tiếp tục thành công trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Tôi cũng như các bạn học sinh hứa với thầy sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện tu dưỡng đạo đức để không phụ công ơn thầy và để những đóa hoa tường vi kia tươi nở rực rỡ dưới nắng!

Trần Hồng Ngọc Diệp

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây