Mùa thu đã đến với những bước chân nhè nhẹ, khẽ khàng như sương khói. Mơ hồ mà rõ rệt. Trong sáng mà mơ màng. Đằm thắm, dịu dàng mà bâng khuâng, man mác như thương nhớ ai, mong chờ ai. Bầu trời bỗng cao vút lên, xanh như ngọc, trong suốt đến lạ kì:
Long lanh đáy nước
Thành xây khói biếc, non phơi bóng vàng.
Những sợi mây như những dải lụa trắng bồng bềnh, lơ lửng trên cao đang nô giỡn cùng gió. Mà gió thì hắt hiu, nhẹ như hơi may, chỉ đủ làm lay động những cành trúc mềm mại hoặc mở khẽ những cánh hoa còn e ấp dấu kín nhụy vàng thắm bên trong. Trong hơi gió đã nghe thấy cái rét “chớm lạnh” - cái rét dễ chịu của mùa thu đang về, thấm vào lòng người một nỗi niềm thương nhớ bâng khuâng... Mùa hè đã giữ lại màu xanh của lá để khoác lên bầu trời thu một chiếc “áo mơ phai dệt lá vàng”. Những cây bàng mùa thu lá đỏ sậm bắt đầu rụng lả tả xuống sân trường báo mùa khai giảng đã đến. Sương sớm đọng trên ngọn cỏ, cánh hoa như những viên ngọc long lanh, sương chiều giăng giăng mờ ảo trên những rặng liều ven hồ như một tấm voan trắng choàng lên mái tóc xanh của thiên nhiên. Những cây sấu già bắt đầu rụng lộp độp quả chín xuống đường và những cô gái làng Vòng mặc áo tứ thân, chít khăn mỏ quạ gánh cốm đi qua mang theo hương vị thơm tho của đồng quê - hương vị mùa thu của đất nước.
Mùa thu là mùa tựu trường, mùa khai giảng, cổng trường mở rộng. Học sinh nô nức đến trường. Cặp sách mới, vở mới, quần áo mới, khăn quàng đỏ thắm tươi. Tiếng trống khai giảng âm vang giục giã. Cờ đỏ sao vàng bay trong gió nắng mùa thu tươi đẹp, phấp phới trong triệu tấm lòng con trẻ tin yêu. Và những người thầy, từ bao năm rồi, khi mùa thu đến, lại mở lòng, dang rộng cánh tay đón những thế hệ học sinh mới vào trường...
Mùa thu cũng là mùa “chạm ngõ” của bao gia đình Việt Nam, bao đôi lứa yêu nhau nên vợ nên chồng. Thiên nhiên như cũng hiểu lòng người đã ban cho một mùa chuối tiêu trứng cuốc vàng thơm cùng với hồng trứng đỏ mọng và những gói cốm xanh rờn bọc trong lá sen Hồ Tây thơm ngát buộc bằng lạt đỏ chữ thập để gửi đến ngõ nhà người yêu, bày trên bàn tiệc cưới...
Mùa thu, với người Việt Nam, còn là mùa cách mạng. Mùa thu đây, hỡi cờ hồng vàng sao! (Tố Hữu). Đó là mùa thu Cách mạng tháng Tám long trời lỡ đất để làm một cuộc đổi đời cho dân tộc, mùa thu Quốc khánh vàng nắng Ba Đình Bác đọc Tuyên ngôn Độc lập để khai sinh ra một nước Việt Nam mới:
Trời bỗng xanh hơn, nắng chói loà
Ta nhìn lên Bác, Bác nhìn ta
Bốn phương chắc cũng nhìn ta đó
Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa!
(Tố Hữu - Theo chân Bác)
Và cũng chính vào mùa thu, 24 năm sau, Người Cha già dân tộc, vị lãnh tụ thiên tài của nhân dân ta đã ra đi trong một nỗi niềm thương nhớ khôn nguôi và một lòng biết ơn sâu nặng của nhân dân ta đối với Bác.
Mùa thu - mùa của thiên nhiên, của đất trời, của lòng người, của dân tộc, của cách mạng, của Bác Hồ. Bao nhiêu cái hay, cái đẹp, ý nghĩa sâu xa đã dồn lại trong mùa thu. Làm sao có thể quên được mùa thu khi nó đã thấm sâu vào lòng nhân dân ta và đọng lại trong mỗi trái tim người Việt?