Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript.
Website chỉ làm việc khi bạn bật nó trở lại.
Để tham khảo cách bật JavaScript, hãy click chuột vào đây!

Cảm nghĩ của anh (chị) khi xa mái trường trung học cơ sở

Thứ tư - 18/10/2017 04:29
Chiều nay, đứng ở lan can tầng hai nhìn các bạn chơi đùa, những cơn gió cuối thu lành lạnh ùa về, lòng tôi lại nao nao nhớ về trường cũ. Mới đó mà đã bốn tháng trôi qua, tôi không còn được học ở ngôi trường cấp hai yêu dấu.
Ngôi trường xưa của tôi có hai tầng, sơn xanh nằm trên đường quốc lộ, nên ngày ngày tôi vẫn đi học qua. Mỗi lần qua, tôi đạp xe chầm chậm, lòng bâng khuâng khi mình không còn được ngồi trong đó nữa. Không còn được nô đùa dưới gốc cây phượng già, không còn được đuổi nhau trên con đường tới lớp đầy hoa dại trắng. Tôi như vẫn còn nghe văng vẳng đâu đây tiếng cười của lũ bạn, giòn tan và náo động cả một vùng ký ức của tôi. Tôi nhớ sân trường, nhớ hàng cây keo mùa này hoa nở vàng, thơm thoang thoảng. Nhớ những cây hoa sữa như những tháp đến màu xanh, mùa thu đưa một thứ hương nồng nồng vào lớp học, để khi xa trường rồi mùa hoa ấy vẫn thoảng theo tôi, để tôi ngỡ rằng đó là mùi của mùa thu sân trường cũ. Nhớ cây xà cừ do tổ tôi trồng, nhớ những ngày lao động. Đứa nào cũng tranh nhau được chăm sóc cây. Không biết bây giờ cây đã lớn chưa? Chúng tôi ra trường rồi, các em tôi sẽ lo tưới cây, chăm cây, và có vui không khi thấy cây mỗi ngày mỗi lớn, như ngày xưa chúng tôi đã reo lên khi thấy mầm lá non đầu tiên mơn mởn bung ra dưới nắng trời. Bờ hoa dại nơi góc sân trường có còn không? Bông hoa trinh nữ ngày xưa tôi để khô trong vở, nhớ những lúc bâng khuâng thấy ngăn bàn mình những lá như làm quen ngộ nghĩnh. Đến bây giờ vẫn chẳng biết họ là ai.
 
Thầy cô của tôi, chiều nay vẫn đến lớp, vẫn say sưa với những bài giảng của mình. Tôi nhớ giờ văn, thầy giảng bài như ru làm tôi say mê những trang truyện, bài thơ như say mê khám phá những chân trời bí ẩn. Tôi biết làm thơ từ đây, biết xúc động và yêu thương nhiều hơn. Tôi nhớ thầy với mái tóc hoa râm, cái dáng cao gầy bước chậm trên hành lang trường học. Nhớ thầy Khải dạy Lí thường xoa đầu tôi, rồi cười hiền lạ! Lũ bạn tôi trêu: thầy đã “nhắm” tôi cho con trai thầy rồi! Lúc đó tôi đỏ bừng mặt, ngúng nguẩy giữa tiếng cười khúc khích của lũ bạn. Nhớ thầy Sơn dạy Địa, không bao giờ bắt phạt con gái vì tội nghịch ngợm. Nhớ cô Viên dạy Văn hiền từ, nhân hậu... Tôi nhớ tất cả những giờ học đã qua, có lúc say mê, có lúc chán nản. Những điều làm tôi ân hận nhất là chúng tôi đã bỏ qua rất nhiều cơ hội học tập, để bây giờ kiến thức có nhiều khoảng trống.
 
Giá như được trở về học lại dưới mái trường xưa, tôi sẽ chăm chỉ và siêng năng hơn, không lơ đãng và ham chơi nữa.
 
Bạn bè tôi nay cũng chia thành mấy ngả, đứa học phổ thông, đứa học dân lập, đứa học bổ túc, đứa phải bỏ học ở nhà. Chẳng ai còn chuyền cho ai những trái bồng chín mọng? Ai bứt cho tôi những bông phượng đỏ trên cành cao? Tất cả tên tuổi, gương mặt của bạn bè đều trở về trong lòng tôi da diết! Tôi điểm tên từng đứa. Có ai còn nhớ tôi không?
 
Tôi nhớ mấy cậu con trai tinh nghịch, hay lấy bút của tôi chuyền cho nhau, làm tôi suýt khóc. Các “nhóc” ấy giờ đã học khác trường, chúng tôi không còn gặp nhau nữa.
 
Tôi nhớ từng nét chữ của chúng bạn tôi. Mấy thằng “quỉ” còn khắc tên chúng tôi để gán ghép trên mặt bàn?
 
Ô cửa sổ nơi tôi ngồi, nhìn ra cả vòm trời xanh. Đó là thế giới của tôi, thế giới ấy cho tôi bao điều mơ mộng.
 
Cạnh tôi là Hạnh, rồi đến Nam và Hà. Nam con trai, hay bắt nạt Hạnh con gái. Rồi thằng Hà bênh.
 
Ôi! Tôi nhớ những kỉ niệm xưa! Tất cả xa rồi!
 
Sẽ chẳng bao giờ tôi được một lần nữa ngồi học trên mái trường xưa.
 
Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những kí ức tuổi thơ đã in đậm nơi này, để ngày ngày đạp xe qua tôi vẫn còn nghe tiếng nói cười của chúng tôi hôm nào. Cảm ơn trường, ơn thầy cô, bè bạn đã chắp cho chúng tôi đôi cánh.

Bản quyền thuộc về Sách Thư Viện. Ghi nguồn sachthuvien.com khi đăng lại bài viết này.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây