Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi gặp An là hồi tôi về nghỉ hè ở quê nội năm tôi kết thúc cấp tiểu học. Hồi ấy, tôi ở thành phố về thăm nội, cũng chẳng buồn để ý đến những đứa bạn cùng lứa trong xóm. Vả lại, hồi ấy tôi là một đứa trẻ được bố mẹ cưng chiều từ bé, gia đình tôi lại khá giả nên cũng có phần kiêu ngạo. Hằng ngày, trong cái nắng hè chang chang như thiêu đốt, lúc nào tôi cũng thấy An mang cái đầu trần, áo quần thì xấu xí lẽo đẽo sau hai con trâu ra đồng. Tôi không lấy gì làm ưa thích An cho lắm, lại còn có vẻ ghét An nữa. Lúc ấy trong mắt tôi, An chỉ là một đứa nhà quê, thân hình nhỏ con, da đen, mái tóc thì cứng như rễ tre, chỉ có khuôn mắt tròn, hiền lành với đôi mắt sáng, lông mày rậm.
Trong những ngày nghỉ hè thú vị ở quê, tôi đã có bao nhiêu ngày vui vẻ. Thằng Tí, thằng Tèo con chú tôi hôm nào cũng quấn quýt bên tôi, rủ tôi chơi biết bao nhiêu trò thú vị. nào là thả diều, bắt dế, trốn tìm…Chiều chiều, chúng tôi tụ hội ở góc vườn mát rợi bóng cây chơi đùa. Những lúc như thế, thằng An lại lân la chạy sang, thèm thuồng như muốn xin nhập hội vui cùng bọn tôi. Như đoán biết ý nó, tôi ra vẻ hách dịch:
- Mày là thằng chăn trâu hôi hám, không chơi với bọn tao được đâu.
Ánh mắt An có vẻ thoáng buồn. Tôi và hai thằng em cứ tiếp tục chơi mà chẳng thèm để ý
Một hôm, giữa trưa hè nắng nóng, ông mặt trời như cái thau đồng đỏ đang dội lửa xuống mặt đất, tôi cùng hai thằng em ra bờ sông chơi đuổi bắt. Dòng sông quê thật đẹp, nước xanh trong vắt như mặt gương làm dịu đi cái nóng bức của muà hè. Mải mê chơi, chúng tôi đứa nào đứa ấy mồ hôi vã ra như tắm. Hai thằng em họ tôi nhảy ào xuống sông. Nhìn chúng nó ngâm mình trong dòng nước mát, tôi thích thú biết mấy. Tôi thì chỉ quen bơi ở hồ với sự dìu đỡ của ba, chưa tắm sông bao giờ. Thế nhưng, không cưỡng lại được sự rủ rê của hai đứa em và cái nắng thiêu đốt nóng bức, tôi liều mình xuống tắm. Trong lúc hai thằng em tôi mải thi nhau xem ai lặn sâu hơn, tôi cũng ra xa lúc nào không biết. Tôi cảm giác như mình bị hụt chân mà hai bắp chân thì cứng đờ lại. Chới với, tôi vung vẫy hai tay như cầu cứu. Bỗng thằng An từ đâu chạy đến nhào xuống lôi tôi lên bờ. Nó nhỏ con mà khỏe thật. Tôi đã thoát được sự đe đọa của tử thần cũng nhờ sự nhanh nhẹn của nó. Nếu không có nó, tôi không biết bây giờ mình thế nào nữa. Nằm trên bờ cỏ ven sông, tôi đưa mắt nhìn nó, lí nhí nói cảm ơn. Nó nhìn tôi trìu mến với nụ cười thật dễ thương và hiền lành.
Từ đó, tôi bắt đầu để ý đến An nhiều hơn. Bà nội tôi lúc nào cũng khen nó. Thì ra, nhà nó nghèo nhưng nó học rất giỏi, năm nào cũng đạt danh hiệu học sinh xuất sắc. Thế mà, nó nào có thời gian rảnh rỗi để vui chơi như tôi, lúc thì đi chăn trâu, cắt cỏ, lúc thì phụ mẹ nấu cơm, quét nhà. Tôi thương nó lắm. Bây giờ, tôi không còn ham vui với hai thằng em họ nữa mà siêng năng chạy qua nhà nó chơi. Hai đứa cùng trèo lên cây ổi sau vườn, kể cho nhau nghe biết bao nhiêu chuyện vui. Cũng vì thế, tôi và nó cũng thân nhau hơn. Và tôi cũng biết rằng, tôi cần phải học ở nó nhiều lắm.
Kì nghỉ hè kết thúc, tôi phải theo bố mẹ về lại thành phố để chuẩn bị cho năm học mới. Ngày tôi đi nó buồn lắm, và tôi cũng vậy. Chiếc xe chạy nhanh và nó đứng đó trước mắt tôi chỉ còn là một chấm nhỏ rồi mất hút. Tôi cố nhìn theo và tự nghĩ, năm sau nhất định tôi sẽ về thăm nó.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, tôi mải mê với bạn bè mới và việc học mà quên chẳng liên lạc với nó. Tết năm đó, ông bà nội tôi cũng chuyển lên thành phố sống với gia đình tôi nên tôi chẳng có dịp nào về quê để thăm nó nữa. Đã hai năm rồi, không biết An có thay đổi nhiều không? Riêng tôi, tôi đã thay đổi nhiều lắm, sự thay đổi đó ít nhiều cũng là tôi học tập được từ An. Thế nhưng, có một điều không bao giờ thay đổi trong tôi, đó là An luôn là người bạn tốt sống mãi trong lòng tôi.