Bạn là người biết chia sẽ, quan tâm đến tôi. Bạn là người học giỏi, thông minh, còn tôi chỉ là người có sức học bình thường luôn cần mọi người giúp đỡ trong giờ KT. Tôi rất giận bạn vì đã không giúp tôi. Tôi ghét những ai thích lý luận như bạn, ghét những ai phớt lờ thái độ cầu cứu của tôi như bạn. Bạn biết tôi không thích điếu đó mà vẫn phạm phải . Bạn nói là bạn giúp tôi. Đúng luông giúp tôi mọi lúc mọi nơi. Bạn an ủi, thậm trí còn cùng tôi về nhà sau ca học dài, còn trêu cho tôi cười. Bạn luôn hỏi tôi ổn chứ sau lần ốm dậy. Nhiều lần bạn còn cười khi tôi được điểm cao còn bạn bị điểm kém . Bạn luôn giấu nỗi lòng của mình, nhiều khi tâm sự với tôi bạn lại khóc, lúc ấy tôi không giúp gì được cho bạn. ''Thật sự mình xin lỗi''. Nhưng bạn là người dễ thay đổi theo môi trường và thời gian. Tôi chỉ mong rằng điều đó sẽ không xảy ra cho đến khi tôi còn cần bạn. Còn giờ thì bạn quan tâm đến cả những việc làm của tôi nữa. Tôi thấy bạn giống bảo mẫu hơn là 1 người bạn: '' 1 bảo mẫu khó chịu ''... Sau khi nói câu nói ấy tôi đã rất hôi hận, tôi thấy bạn khóc, trong lòng tôi cũng rưng rưng.
Bạn phải chuyển đến 1 ngôi trương mới, 1 ngôi trường danh riêng cho học sinh giỏi. Bạn ko nói với tôi rằng bạn sẽ đi mà đi một cách âm thầm. Mất bạn giờ tôi mới cảm thấy hụt hẫng, bâng khuâng và trống trải. Tôi nhớ lại những lần bạn giúp tôi làm BTVN, đưa tôi đi học khi xe bị hỏng đến khi cả 2 đứa tranh nhau 1 ngoi bim bim mà khi đó còn rất nhiều đồ ăn. Tôi cười, cười trong nước mắt. Tôi dã có gắng thay đổi mình như bạn: ăn mặc giản dị, chăm học hơn trước rất nhiều. Và tôi đã đến được với bạn, nhưng bạn không còn chơi thân với tôi như trước nữa mà thân với 1 bạn gái khác. Tôi thấy rất tủi và buồn. Bạn có hiểu nỗi lòng của tôi ko? Bạn nói chúng ta sẽ vẫn là bạn. Là bạn mà thế này ư. Tôi cảm thấy đó là 1 lời nói dối !
Cho đến khi có 1 người bạn khác hiểu tôi. Ít ra còn hơn bạn lúc này. Tôi rất yêu quý và biết ơn người bạn ấy. Và tôi tin chắc rằng người bạn mới quen này sẽ bao giờ bỏ rơi tôi.