04:33 07/04/2017
Không phải tôi đang làm cái việc của người đọc ở những thế kỷ sau. Bởi tôi đang là người của thế kỷ này, làm sao biết bậc lớp hậu sinh nghĩ gì, yêu ghét những gì. Nhưng cứ theo quy luật thông thường, để cho hành trang không quá cồng kềnh trên con đường xa. Người ta lại đành lòng bỏ bớt. Không phải mọi giá trị hôm nay được ngưỡng mộ tôn vinh, đều đủ sức đeo bám theo con người vào thế kỷ tới. Thời gian sàng lọc hay con người sẽ quên đi nhiều, hay các giá trị tự nó vơi đi? Nguyễn Trãi sẽ còn gì? Nguyễn Du sẽ còn gì? Hồ Xuân Hương? Tú Xương?... Và Nguyễn Khuyến? Nguyễn Khuyến cũng thế, rồi người ta sẽ quên đi nhiều. Nhưng thời gian không nỡ quên các Chùm thơ thu của Yên Đổ. Bởi xem ra là những kỷ vật cuối cùng mà thi nhân tặng cho thi ca mai hậu. Đến nó cũng bị lãng quên, nghĩa là hết! Rồi đây, cái làng xưa với những nhà cỏ hao gầy và đơn sơ có thể không còn nữa, những làng ao chuôm cỏn con có thể bị vùi lấp, cái cảnh quan thôn xã giao hòa với thiên nhiên, được ôm ấp trong vòng tay của thiên nhiên bây giờ cũng đổi khác. Thì có lẽ ba bài thơ thu ấy vẫn cứ còn. Nó còn như một ký ức về cội nguồn, như một ảnh hình được lưu giữ trong tâm linh người Việt, thuộc về văn hóa Việt.