Ngày còn học cấp II, con đã lấy tiền của mẹ và đi chơi điện tử cả buổi. Đến tối mẹ gọi, con giả vờ đi học thêm để chơi cho đến khuya. Rồi những tối, mẹ vào phòng xem con học bài. Con giả vờ chăm chỉ học khi có mẹ ở đó rồi “đuổi khéo” mẹ đi. Con ôm máy tính và đeo tai nghe, đóng kín cửa phòng bật nhạc rồi cày game tới sáng. Thấy con thức khuya, sáng sớm đã ngáp dài mệt mỏi, mẹ vội lục lọi đồ ăn và thuốc bổ cho con để con lấy sức học tập. Nhưng mẹ đâu biết đó là vở diễn con đã lên kịch bản từ trước. Mẹ vẫn tin con vì con được cái sáng trí, kết quả học tập của con cũng không quá tệ.
Hồi học đại học, con ít về nhà. Lần nào con về mẹ cũng mua hết cái này đến cái khác, làm hết món này đến món kia. Mỗi lần con đi, mẹ lại giấu bố, dúi thêm tiền để con tiêu thêm. Nhưng số tiền ấy, con lại dùng vào mấy trò vô bổ. Con tham gia đội đua xe và phượt nhóm. Những khoản tiền chi trả cho những cuộc rong ruổi ấy không có điểm dừng. Ngày bố mẹ phát hiện ra chính là ngày con nằm sõng soài trong căn phòng trắng toát ngột ngạt mùi chất tẩy rửa bệnh viện. Mẹ khóc, con chưa thấy nước mắt mẹ rơi nhiều đến vậy.
Có lần, con đi chơi về khuya. Mẹ đứng cổng chờ đến 12 giờ đêm. Con nồng nặc mùi rượu, ngồi quặt quẹo sau chiếc xe ôm. Mẹ lại giấu bố thức cả đêm chăm con. Mẹ không mắng, nước mắt mẹ lại rơi lã chã khiến tin con đau nhói.
Con nhớ nhất ngày con học năm thứ 3, con dẫn bạn gái về nhà nằng nặc đòi cưới. Bố cầm roi đánh con và đuổi con ra khỏi nhà. Mẹ ôm con, che trận mưa roi của bố. Mẹ giận con lắm, chẳng thèm nói với con câu nào. Ông bà ngoại nhiếc mắng con, bảo con làm khổ mẹ. Mọi người đổ lỗi cho mẹ đã quá nuông chiều làm con hư.
Con vừa nghe câu chuyện về những đứa con làm bố mẹ phiền lòng.
Có đứa nói dối mẹ đi học, rồi vào quán chơi điện tử hoặc đến nhà bạn gái chơi. Có những đứa hôm nay quên sách ngày mai quên vở, rồi cùng lũ bạn học đòi đua xe, cá độ, ăn mặc hở trên rách rưới. Bố mẹ khuyên nhủ, chúng lại bảo lớn rồi tự biết lo. Con cũng mới xem clip trên mạng thấy người ta tung cảnh con cái chửi bới và vô lễ với chính người cha đẻ của mình.
Lòng con quặt thắt vì chính con đã từng bao lần nói dối và làm bố mẹ đau lòng.
Con đã hiểu sự khổ tâm của mẹ, biết được những giọt mồ hôi mặn chát đầy vất vả của bố. Con bỏ chơi trò điện tử ngày nào, bỏ những cuộc chơi quên ngày tháng.
Con biết, nước mắt của mẹ đã không ngừng rơi khi con ra đời. Rồi nuôi con lớn, mẹ chịu đựng những lời chê trách của mọi người vì thương con và sợ con khổ. Con tự hỏi mẹ đã dành bao nước mắt để cho con? Con đã lớn, đã trưởng thành. Con muốn đôi mắt mẹ sẽ lấp lánh nụ cười chứ không phải đong đầy nước mắt.
Khi con cái sai lầm, mọi người thường đổ lỗi cho sự giáo dục của gia đình, nhà trường. Nhưng cũng một mái trường, có khi cùng bố mẹ mà đứa chị - đứa em đã trái tính trái nết nhau. Thế nhưng có bố mẹ nào dạy con nói dối và cãi lời người lớn?