Anh Hai thân!
Mới đó mà một mùa xuân nữa đã dập dìu theo cánh én bay về. Khắp nơi đã lại có cái không khí náo nức, tất bật chuẩn bị đón xuân. Nhìn những nụ mai vàng e ấp tắm ánh sương mai trong tiết xuân da diết lạnh, em và mọi người trong gia đình lại hướng lòng mình về Trường Sa- mảnh hồn thiêng liêng của tổ quốc mà nhớ về anh, người con yêu thương của gia đình; đứa con mà năm nay, sẽ lại đón xuân nơi miền biển đảo xa xôi, để giữ gìn bình yên cho đất nước.
Anh Hai còn nhớ không, khi anh quyết định đi theo con đường bộ đội hải quân, ba đã nói, đời người lính biển sẽ đầy những trang hào hùng oanh liệt, nhưng cũng sẽ phải chịu nhiều nỗi ngậm ngùi khi phải sống xa quê. Nhưng anh đã vẫn chọn, và em tin anh không bao giờ hối hận về quyết định của mình; nhưng mà em vẫn biết, sẽ có những đêm cầm chắc tay súng gác đảo xa, anh sẽ vẫn chạnh lòng nhớ quê hương, nhớ gia đình; và đặc biệt là giờ đây, trong những ngày giáp Tết này, nỗi nhớ đó lại càng trào dâng theo từng con sóng biển. Mùa xuân là dịp sum vầy, là dịp để mọi người con dù ở tận phương trời xa xôi nào cũng được về bên gia đình, nhưng em biết là một người lính, bên cạnh niềm vui cá nhân, các anh còn nặng bên mình nhiệm vụ, còn trọng trách của Đảng đã giao phó, phải toàn tâm toàn ý giữ gìn từng tấc đất máu thịt của quê hương. Đặc biệt là Trường Sa, mảnh đất mà hiện nay đang nóng lên từng ngày bởi sự tranh chấp của ta và địch, thì tay súng của các anh phải càng thêm vững vàng và mạnh mẽ. Những gì mà anh đã và đang làm luôn là niềm tự hào của gia đình mình, là tấm gương sáng cho em noi theo. Anh Hai à! Dạo này quê hương mình thay đổi nhiều lắm, cuộc sống ngày càng no ấm hơn, nhà nhà đều phơi phới đón chào mùa xuân mới với bao niềm mong ước. Nhà mình cũng vậy, ngoại vẫn khỏe, vẫn có thể tỉ mỉ gói từng đòn bánh, và luôn miệng nhắc mẹ chuẩn bị quà gởi ra cho thằng cháu bà ở đảo xa; ba và em thì luôn tay dọn dẹp nhà cửa, vườn tược, những phần việc mà trước đây em luôn nạnh anh làm, thì bây giờ em đều cố gắng hoàn thành, dù biết rằng còn kém xa anh. Mọi người đều rất nhớ anh, vì bởi lẽ, mọi ngóc ngách trong nhà đều có bóng dáng của anh, và mỗi người lại bộc lộ nỗi nhớ đó bằng những cách rất riêng; nếu như ngoại và mẹ cứ luôn tay chuẩn bị quà, và luôn miệng nhắc không biết chừng nào thằng Long mới xin về phép được đây nữa, thì cái nhớ của ba lại là câu nhắc nhở mẹ đừng có nhắc anh hoài, vì nếu cứ nhắc, ở đảo xa biết anh có tập trung cho nhiệm vụ được không; và đó còn là những đêm ba nén tiếng thở dài bên ấm trà đặc, biết lấy ai hầu cờ tướng, bàn luận mấy chuyện thời sự với mình, bởi em thì bận học, đâu dành thời gian nhiều được cho ba. Anh đừng buồn khi đọc những dòng này, em chỉ muốn anh biết tình cảm mọi người dành cho anh, để anh luôn cảm thấy trong tim mình luôn có hình bóng của gia đình, luôn cảm thấy ấm lòng những đêm trời trở lạnh và khi xuân về, dù không được sum vầy nhưng anh sẽ vẫn thấy mùa xuân mà mọi người muốn gửi đến anh. Đó là những tình cảm thiêng liêng chân thành mà em tin nó sẽ vượt qua muôn trùng sóng gió để đến với anh. Anh và gia đình tuy cách xa ngàn trùng, nhưng thật ra không bao giờ có khoảng cách, khi mình luôn nghĩ về nhau, phải không anh Hai?
Lúc này, khi đang ngồi viết những dòng này, em thật sự không biết viết gì nữa, khi mà bên tai em là những lời “góp ý” tới tấp của ngoại và mẹ, nào là nhắn với nó ngoại giận nó lắm, đi gì mà đi miết không biết đường về, dặn nó ăn uống đầy đủ, trời lạnh nhớ mặc áo ấm, ngủ đừng có làm biếng giăng mùng… Rồi lại tao nói là nói vậy thôi, chứ đừng có biên mấy vụ giận hờn vô, nó nghe lại tưởng thiệt; Bác Hồ dạy sao nó làm vậy là đúng rồi, nói với nó, ngoại nhớ nó lắm. Em viết lại “nguyên văn” những gì em nghe được cho anh Hai đó, nhưng dù có viết thế nào đi nữa, em cũng không thể gửi cho anh cái khăn có thấm nước mắt nhớ thương của ngoại, hay là đôi mắt đầy suy tư của ba hướng về nơi cuối trời trong tiếng nhạc mừng xuân. Dù không nói, nhưng có lẽ em vẫn biết gia đình mình mong ước trong đêm giao thừa là gì rồi. Là có anh ở đây giờ này, để chiếc ghế của anh sẽ được lấp đầy trong bữa cơm tất niên bằng một hình bóng thân thương; nhưng vượt lên tất cả, điều mà em và mọi người mong muốn, là bình an cho anh và cho mọi người lính phải công tác xa quê hương, là ngọn lửa yêu nước mà anh và đồng đội đã thắp lên sẽ mãi cháy bất diệt để sưởi ấm cho tổ quốc mình.
Thôi thư đã dài, em xin tạm dừng bút. Tết này nhà mình sẽ ăn Tết thật vui vẻ, sẽ làm thật nhiều điều tốt, và gởi hết những điều đó cho anh, mong anh ấm lòng. Cuối thư, em chúc anh thật nhiều sức khỏe, mong các anh sẽ đón một cái Tết thật ấm áp trong tình đồng đội. Em xin gửi đến những người lính như anh trên khắp mọi miền, lời cảm ơn chân thành, nhờ có các anh, mà tổ quốc Việt Nam mới có được những mùa xuân thanh bình, ấm no, hạnh phúc. Chúc các anh luôn có ý chí, niềm tin để hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng của mình, và tay súng của các anh sẽ càng thêm chắc, thêm vững vàng hơn nữa khi mỗi độ xuân về, để cho đất nước mình mãi mãi đón mùa xuân.
Em của anh
Nguyễn Lê Hiền Phương