Ngày 30-8-2002
Chưa hiểu gì về Nhật, chỉ thấy mệt mỏi ăn không được và lê thê những chuyến xe buýt cao tốc: 5 phút để kiểm tra rô bốt, sân của Ban tổ chức quá mềm, mọi chương trình sai tất tần tật, từ lực keó mô-tơ đến những đường cong chiến lược. Bốc thăm ở bảng D, gặp đội úc và vô địch Nhật. Một nhóm phóng viên phỏng vấn đội úc: “Nghĩ gì về đội Việt Nam?”: Họ trả lời họ “quyết thắng đội Nhật”. Vừa tức vừa quê, theo nhận xét của mình, họ cũng không có gì xuất sắc, nhưng dù sao thì chương trình của họ cũng chạy, còn mình... Đội Nhật rất mạnh, chỉ trong 10 giây là rô-bốt của họ ngừng hoạt động. Xem lại băng vi-đê-ô “thám báo” từ các đội khác. Thức đến 3 giờ sáng để thay đổi các thông số cho phù hợp với sân mới, may mà ở Việt Nam đã chuẩn bị hàng chục thông số...
Ngày 31-8-2002
9 giờ thử rô-bốt tại sân, con tự động dò đường chính xác, con chạy đường cong được cho chạy theo thông số đường thẳng để nghi binh, không “lộ chiêu”...
Hội sinh viên Việt Nam tại Nhật tổ chức cổ động viên mặc đồng phục rất rộn ràng, băng rôn giơ cao với hai thứ chữ Nhật và Việt: “Chiến thắng vì Việt Nam”, “Việt Nam vô địch”
10 giờ trận đấu thứ tư của cuộc thi, quyết thắng nôc-ao úc để lợi thế hơn nếu thua Nhật, úc chỉ ghi được banh vào một lỗ, may mắn là vào lỗ giữa nên phải chia cho họ 4 điểm. 24 - 4, một kết quả thắng áp đảo, quên được nỗi ấm ức lúc sáng.
Cuộc thi được quy định có một giải nhất, một giải nhì, hai giải ba và tám giải khuyến khích, không thể không có giải nhưng phải vượt qua được vòng loại, nếu thua Nhật chỉ hi vọng vào vé vớt.
Đội tuyển Nhật đã bị đánh lừa, thay vì lỗ giữa, rô-bốt ta chuyển đường làm rô-bốt bạn lăn quay, nhưng trọng tài đứng bên cạnh với lời thúc giục “Quyckly, quyckly” đã làm quân ta mất bình tĩnh, bấm lộn chương trình điều khiển quân mình, hai con rô-bốt của nhà mình cũng tự té lăn quay, con rô-bốt thứ ba không tự chạy ra được. Cuối cùng thì con băng tay của nhóm cũng ghi được 4 điểm. Nhì bảng.
Lo lắng, cả nhóm phải ra cạnh cổ động viên để lấy tinh thần. Còn 8 trận đấu căng thẳng Hàn Quốc gặp đội yếu hơn, nếu họ nốc ao đối thủ thì coi như xong, nhưng họ đã không làm được điều ấy, cổ động viên Việt Nam bật dậy, dù một lần nữa, Telematic lại đi vào vòng trong bằng... vé vớt của đội nhì cao điểm nhất.
Buổi trưa ăn chỉ được hai muỗng cơm, uống toàn nước ai cũng mệt phờ. So kè với Nhật từng điểm, nước chủ nhà chỉ còn một đại diện duy nhất và họ tập trung mọi sức lực. Những phút cuối cùng con bằng tay của ta làm nên chuyện, cứ đè của họ một quả dù ở chân núi ta vừa đè họ được một điểm vừa chiếm thêm một điểm. Li kì đỉnh núi Phú Sĩ, ống đỉnh núi đã đầy 4 quả banh, coi như đầy chỗ (ống dài lm, mỗi quả banh đường kính 30 cm) nhưng bằng kĩ thật nhẹ nhàng, rô bốt Việt Nam đã đặt thêm một quả banh nữa vào ống. Bánh nâng điểm cho đội Việt Nam, nhưng trọng tài Nhật chạy ra, chạy vào, có khả năng quả banh đó được coi là không đúng. Vinh liều lĩnh chạy ra nhắm tay theo hướng quả banh đối diện Ban giám khảo báo hiệu banh đã trực diện. Trọng tài hội ý và thông báo bằng tiếng Nhật: “điểm trên bảng là đúng”. Mọi người vẫn còn đoán ý giám khảo, cho đến lúc một lưu học sinh Việt Nam nhảy lên thế là thắng.
Đội Trung Quốc dẫn đến cuộc thi những con rô-bốt hiện đại, dù bị ta cản đường chúng vẫn vùng ra hoạt động tốt. 1 phút đầu: 20-0 nghiêng về Trung Quốc. Tình thế thật bi đát. Vinh văng cả người với những con điều khiển bằng tay: 3 điểm đầu tiên. Những đường chạy của rô-bốt Việt Nam đã làm cho rô bốt Trung Quốc rối trí vì đặc điểm của chúng được thiết kế dường như chỉ nhìn thấy ống chính xác mà không nhìn thấy vật cản, điểm số gần cân bằng, bỗng dưng cổ động viên la lên, Vinh cũng nhảy lên nhưng bảng thông báo chưa hết giờ, đội bạn đã tranh thủ ghi điểm. Vinh hoàn hồn. Còn 40 giây, thêm 3 quả đã được Telematic ghi, còn đối thủ Trung Quốc lại ở trong trạng thái vội vã 15-13, mấy lần cổ động viên Việt Nam nhấp nhô reo hò, rồi lặng người chờ đợi trọng tài reo hò, ai cũng hát khan cả giọng: “Việt Nam - Hồ Chí Minh”.
Đó là những anh chàng sinh viên giản dị trong buổi tiệc đứng long trọng sau đó. Nhưng Thái tử Nhật đã nâng li và nói rằng; “Tôi đã đứng về phe các bạn, các bạn đã làm tôi hồi hộp và lật ngược thế cờ như những người dũng mãnh”. Họ không còn nhỏ nhắn nữa, ý chí và trí tuệ họ đã là sức mạnh của cả quốc gia.
vẫn không ăn được những món ăn lạ, họ nằm dài ra ở nhà thi đấu trong khi chờ xe buýt đón và bắt đầu kể về tâm trạng của mình. Đứa này chê đứa kia, chẳng ai nhớ mình đã nói những gì.
Nhưng có điều họ đã nói chân thật chứ không “nổ”: là từ cuộc thi rô-bốt trong nước, đã chỉ ra sinh viên Việt Nam đầy sáng tạo, đầy tiềm năng, ít ra trong lĩnh vực tự động hoá, đầy nhiệt huyết nếu cho các bạn có cơ hội va chạm như những cuộc đua tài này, cho các bạn nhiều thí nghiệm trong nhà trường hơn, thế hệ của họ sẽ suy nghĩ ngang bằng bạn bè thế giới.