Ngày trước, tôi là một cô bé lười biếng, háu ăn và rất ham chơi. Chỉ mỗi việc xuống ăn cơm thôi mà mẹ tôi phải gọi tới mấy lần thì tôi mới xuống. Mẹ tôi là một người nghiêm khắc nên lúc nào cũng thúc giục tôi học tập, vì thế tôi không tài nào mà không học được. Bỗng nhiên một hôm, khi tôi đang học bài thì tôi nghe thấy tiếng bố và mẹ đang nói chuyện với nhau. Nghe kĩ thì ra mẹ tôi chuẩn bị đi công tác nước ngoài trong vài ngày và bố con tôi sẽ ở nhà với nhau trong suốt thời gian đó. Tôi mừng thầm trong bụng, biết bao nhiêu ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi. Không có mẹ ở nhà thì tôi thích làm gì thì làm, nào là chơi game, xem ti vi, và còn ngủ muộn nữa chứ... Cứ nghĩ đến đấy thôi mà tôi cứ tưởng mình đang ở thiên đường vậy. Mấy ngày sau bố con tôi tiễn mẹ ra sân bay. Bề ngoài thì bố con tôi trông có vẻ lưu luyến mẹ nhưng trong lòng thì mừng vui không tài nào tả xiết. Trước khi đi, mẹ có đưa cho bố con tôi một tờ giấy. Trong đó có ghi những việc cần làm trong lúc mẹ đi vắng. Nào là lau nhà, quét nhà, giặt quần áo, rửa bát, mua thức ăn, cọ toa lét, dọn vệ sinh,... Nhìn mà hoa hết cả mắt. Bố con tôi cứ “ừ! ừ!” cho qua chuyện rồi cười tủm tỉm với nhau. Mẹ dặn dò tiếp: “Hai bố con tuyệt đối không được đi ăn hàng, phải ở nhà nấu cơm đấy!”. Nói xong mẹ chào tạm biệt hai bố con và lên đường. Thế là bây giờ hai bố con tôi được tự do trong vài ngày.
Bố con tôi quyết định sẽ chơi xả láng trong mấy ngày mẹ đi vắng và dồn hết tất cả mọi việc đến ngày cuối cùng. Ngày đầu tiên, hai bố con ngủ đến tận trưa, muộn quá nên không kịp nấu cơm. Thế là bố và tôi cùng “dung dăng dung dẻ” ra hàng mỗi người ăn một bát bún riêu. Ăn no bụng thì hai bố con về nhà, ngồi xem ti vi. Đến chiều lại ra hàng ăn tiếp vì bố tôi lười nấu cơm. Và đến tối thì hai bố con tôi thức đến một giờ sáng. Tôi thì lên mạng chơi game, bố thì ngồi xem bóng đá. Cứ thế, cứ thế ngày ngày trôi qua, ngày nào cũng như ngày nào. Bố tôi thậm chí còn mời cả bạn bè đến nhậu rồi uống bia. Còn tôi thì chẳng học hành gì, chỉ có ăn, chơi với ngủ... Thời gian thấm thoát qua đi, mới ngày nào còn tiễn mẹ ra sân bay mà bây giờ đã đến ngày mẹ trở về. Hai bố con mới giật mình, sợ hãi đi tìm tờ giấy mẹ giao những việc cần làm. Sau một hồi, lục tung cả cái nhà lên mới thấy tờ giấy đó. Hai bố con khẩn trương chuẩn bị chiến dịch tổng vệ sinh căn nhà trong một ngày. Đầu tiên là quét nhà. Bố tôi lau cầu thang từ tầng bốn xuống tầng một, mồ hôi ra đầm đìa như vừa tắm. Còn tôi thì lấy chổi, quét rác, bụi ở các phòng. Vì vụng về quá, tôi quên chưa tắt quạt nên quét đến đâu là rác, bụi lại bay tung tóe đến đấy. Hai bố con tôi ngồi vật lộn suốt hai tiếng đồng hồ mới lau sạch căn nhà từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Công việc tiếp theo là cọ toa lét. Căn nhà tôi có bốn phòng toa lét nên tôi vệ sinh toa lét tầng một và tầng hai, còn bố dọn tầng ba và tầng bốn. Chỉ sau một thời gian ngắn, bố con tôi đã hoàn thành xong công việc này. Bấy giờ đã mười giờ sáng rồi. Còn hai công việc nữa là giặt quần áo và nấu cơm. Sau một hồi quyết định, tôi sẽ giặt quần áo và bố sẽ nấu cơm. Tôi đi từng tầng thu gom quần áo bẩn trong bao ngày qua mang lên tầng bốn cho vào máy giặt. Còn bố ở dưới nhà nấu ăn. Xong việc, tôi xuống nhà xem bố làm cơm đến đâu rồi. Bố mặc chiếc tạp dề màu hồng, đang rán cá thì mỡ cá liền bắn tung tóe. Bố lúng túng, lấy tạp dề che mặt. Mỡ cá cứ liên tục bắn lên làm hai bố con tôi vô cùng sợ hãi, không biết nên làm gì. Đợi một lúc lâu thì mỡ cá ngừng bắn, hai bố con tôi liền ra làm bếp tiếp, tôi ngồi nhặt rau còn bố đứng nấu canh. Nấu cơm xong, hai bố con tôi mệt lử, nằm lăn ra giường. Thế mới biết là công việc của mẹ vất vả đến chừng nào. Hai bố con tôi khổ sở, vất vả làm cả sáng mới xong công việc mà ở nhà bình thường chỉ có mình mẹ tôi làm, sao mà không mệt cơ chứ? Càng nghĩ tôi càng thấy mình có lỗi khi chỉ biết rong chơi, không làm được việc gì giúp gia đình, để cha mẹ vui lòng. Bắt đầu từ giây phút ấy, tôi thầm tự nhủ phải cố gắng học thật giỏi để bố mẹ lúc nào cũng luôn tự hào vì có được đứa con gái ngoan, học giỏi và giúp đỡ bố mẹ những việc vừa sức đê mẹ đỡ vất vả hơn.
Chuyện xảy ra đã được hai năm rồi nhưng tôi sẽ không bao giờ quên vì nó là cái mốc đánh dấu sự trưởng thành của tôi. Tôi sẽ không ngừng phấn đấu học tập, giúp đỡ bố mẹ việc nhà và sẽ quyết tâm đạt đến vinh quang để bố mẹ được tự hào, hãnh diện.